Nguyên Cảnh Khôn sau khi sinh xong thân thể suy yếu, yêu cầu nằm trên giường tĩnh dưỡng.
Nửa tháng, anh đều chưa từng nhìn thấy Cung Hi Nặc cùng em bé, Cảnh Hâm mỗi ngày hầu hạ anh rửa mặt ăn uống, im bặt không nhắc tới đến chuyện gì của Cung Hi Nặc cùng em bé.
Nguyên Cảnh Khôn cảm thấy tuyệt vọng chưa từng có, sau khi hài tử sinh ra, anh cùng Cung Hi Nặc có lẽ sẽ thành người lạ, liên tiếp mấy ngày, đã không thấy đến thân ảnh y, lại không nhận được điện thoại của y, đã chứng minh hết thảy.
Về bé con kia, anh ở thời điểm khi vừa mới sinh ra vội vàng nhìn thoáng qua, chưa thấy rõ ngũ quan, liền bị Hạ Nhạc Phàm ôm đi, đối với tướng mạo của bảo bảo ấn tượng thậm chí đều có chút mơ hồ.
Nguyên Cảnh Khôn trong lòng so bất luận kẻ nào đều minh bạch, đứa nhỏ này cùng anh không quan hệ.
Anh là người hoài thai 10 tháng mới sinh ra nhưng thân thể bảo bảo lại chảy một dòng máu khác, mà quan trọng là đó chính là của một người mà Cung Hi Nặc tưởng niệm.
Nguyên Cảnh Khôn hâm mộ Dương Nghệ Thanh, cười nhạo chính mình, người ngu xuẩn nhất cũng chính là mình.
Cảnh Hâm cảm thấy Nguyên Cảnh Khôn phảng phất lại về trạng thái ban đầu khi mới tới đây, thậm chí còn nghiêm trọng hơn lúc trước. Cậu nhìn ra được Nguyên Cảnh Khôn mỗi lần đều là cưỡng bách chính mình ăn cơm, cưỡng bách chính mình đi ngủ, cưỡng bách chính mình nhanh chóng khoẻ lên.
Cảnh Hâm nhịn không được muốn đồng tình với anh, Nguyên Cảnh Khôn cả ngày không nói lời nào, nằm ở trên giường nhắm mắt lại, đồ ăn dinh dưỡng có thể làm thân thể anh khoẻ mạnh lại, lại không thể nào làm anh bớt đau lòng.
Nguyên Cảnh Khôn cầm lấy lịch bàn, mặt trên mỗi cái ngày đều bị vòng tròn màu đỏ che lại. Thời điểm anh đến chung cư này sống, mỗi một ngày qua đi đều có trên lịch khoanh vào, chậm rãi đã trở thành thói quen.
Trước kia, Nguyên Cảnh Khôn cảm thấy thời gian trôi qua quá chậm, hiện tại Nguyên Cảnh Khôn cảm thấy mấy ngày này sao lại trôi qua nhanh như vậy.
Nháy mắt, hết thảy đều thay đổi. Ngày thứ 3 sau khi Nguyên Cảnh Khôn có thể xuống giường đi lại liền đến bệnh viện thăm cha. Anh lâu lắm chưa thấy được cha, trừ bỏ lo lắng còn có tưởng niệm vô tận.
Nguyên Cảnh Khôn chạy tới bệnh viện, quen cửa quen nẻo mà đi đến trước cửa phòng quan sát đặc biệt, màn che được kéo lên cao, xuyên qua cửa kính có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng bên trong.
Nguyên Cảnh Khôn tìm, không thấy thân ảnh của cha, giường mà cha nằm được thay thế bằng một lãi thái thái đầu đã bạc.
Nguyên Cảnh Khôn đột nhiên hoảng hốt, không kịp nghĩ nhiều, bên người truyền tiếng y tá ôn nhu dò hỏi: "Tiên sinh, ngài tìm ai? Là thăm người bệnh sao?"
Nguyên Cảnh Khôn xoay người, thanh âm không tự giác mà khẽ run: " Cô y tá, người bệnh nằm ở giường 9 này có phải hay không đã đổi phòng bệnh?"
Cô y tá trên dưới đánh giá anh, ký ức mấy tháng trước liền ùa về:" Úc, anh là người nhà người bệnh nằm ở giường 9 đi, anh lúc trước cũng đã tới, tôi còn nhớ rõ anh. Anh không biết sao? Người nằm ở giường 9 đó đã qua đời"
Nguyên Cảnh Khôn đầu ong ong vang lên một tiếng, nháy mắt ngây người, tư duy ngưng lại ở chữ "Qua đời". Nửa ngày, không tin dường như lại hỏi một lần: " cô nói, người bệnh nằm ở giường 9 qua đời?"
"Ân." Y tá cho khẳng định đáp lại anh. "Đúng vậy, ba tháng trước qua đời. Lúc ấy là một vị họ Cung tới xử lý thủ tục, anh ấy tự xưng là con rể người bệnh."
Ba tháng trước, ba tháng trước...... Nguyên Cảnh Khôn ở trong lòng mặc niệm. Bỗng nhiên nhớ tới đoạn thời gian Cung Hi Nặc có hành động khác thường, còn có Hạ Nhạc Phàm tự nhiên mà nhắc tới bệnh tình của cha, bừng tỉnh tỉnh ngộ lại đây.
Chân tướng thì ra là thế.
"Nguyên tiên sinh!" Hạ Nhạc Phàm kiểm tra phòng bệnh đi ngang qua nơi này, mắt nhìn thấy thân ảnh Nguyên Cảnh Khôn, kinh ngạc anh như thế nào sẽ xuất hiện ở bệnh viện, gọi anh.
Nguyên Cảnh Khôn ngẩng đầu thấy Hạ Nhạc Phàm, không nói chuyện, xoay người bước nhanh rời đi.
Hạ Nhạc Phàm đầu óc nhanh chóng, lập tức phản ứng lại, chạy chậm đi theo phía sau Nguyên Cảnh Khôn, không màng ánh mắt hoài nghi của y tá.
Nguyên Cảnh Khôn bước thật nhanh, Hạ Nhạc Phàm rốt cuộc chậm hơn một bước, chạy ra đến cửa viện, đã không thấy thân ảnh Nguyên Cảnh Khôn.
"Ai nha!" Hạ Nhạc Phàm ảo não mà đem bút bi cài ở áo trên túi áo, lấy di động ra gọi cho Cung Hi Nặc.
Nếu hắn đoán không đoán sai, Nguyên Cảnh Khôn nhất định đã ở biết được chân tướng trước tiên đi tìm Cung Hi Nặc hỏi tội.
Cung Hi Nặc nửa tháng này vô cùng bận rộn, Cần tẩu nghỉ tết quay lại đối mặt với bên cạnh Cung Hi Nặc đột nhiên xuất hiện thêm một em bé, cảm thấy kinh ngạc, bất quá không hỏi nhiều, nghiêm túc cẩn thận mà chiếu cố bảo bảo.
Cung Hi Nặc không có kinh nghiệm chăm sóc hài tử, lại muốn mọi việc đều tự tay mình làm, không khỏi phiền tâm, tay chân luống cuống. Có đôi khi, căn bản không phải giảm bớt gánh nặng cho Cần tẩu, mà là càng giúp càng vội.
Cung Hi Nặc mỗi ngày tan tầm về đến nhà, ôm bảo bảo ở phòng khách đi bộ, rất ít cùng bảo bảo nói chuyện qua, đại đa số thời gian chỉ là yên lặng mà nhìn chăm chú vào bảo bảo đang ở trong ngực.
Hài tử mặt mày lộ ra bóng dáng Nguyên Cảnh Khôn, chưa nói tới giống nhau như đúc, nhưng cũng có chín phần tương tự.
Nhà triển lãm đã làm nghi thức đặt móng xong, chuẩn bị khởi công, tổng công trình sư Chương Phủ, công trình sư Cận Khắc Quân và trợ lý công trình sư Hàn Vệ cơ hồ mỗi ngày ngâm mình ở công trường, Cung Hi Nặc mỗi ngày đều đến, đích thân tới công trường, cùng bọn họ thảo thi công chi tiết.
Cung Hi Nặc bận sứt đầu mẻ trán đồng thời còn phải nghĩ về tương lai của y cùng Nguyên Cảnh Khôn.
Chuyện cha của Nguyên Cảnh Khôn qua đời vẫn muốn nói cho anh nhưng lừa gạt anh quá lâu, Cung Hi Nặc không cách nào mở miệng, thật sự không đành lòng nhìn anh thống khổ.
Giấy không bọc được lửa, Cung Hi Nặc không có khả năng giấu anh cả đời. Chuyện nên biết sớm muộn cũng sẽ biết, chính là Nguyên Cảnh Khôn có thể hay không trách y tàn nhẫn, tước đoạt quyền báo hiếu của anh.
Trừ lần đó ra, còn có y đối Nguyên Cảnh Khôn cảm tình. Nói thật, y phi thường thích Nguyên Cảnh Khôn, là loại tình cảm bất đồng với đối với tính cảm giành cho Dương Nghệ Thanh.
Cùng Nguyên Cảnh Khôn làm bạn mỗi ngày, y dần dần mà minh bạch, y đối Dương Nghệ Thanh là sùng bái, là kính ngưỡng, là không thể miêu tả khát khao; mà y đối Nguyên Cảnh Khôn, là tâm động, là tình mê, là phát ra từ nội tâm yêu say đắm.
Cung Hi Nặc không cách nào phân thân, vẫn luôn không đến chung cư thăm Nguyên Cảnh Khôn. Anh cần phải tĩnh dưỡng, cho nên, tạm thời đem bảo bảo mang đi, sợ sẽ quấy rầy anh nghỉ ngơi.
Nghĩ vậy, Cung Hi Nặc không phát ra tiếng động mà thở dài.
"Tiên sinh, anh có hẹn trước sao? Tiên sinh, anh không thể đi vào! Anh......" Thư ký vội vàng nhưng tiếng nói vẫn không hề mất đi vẻ nhẹ nhàng vang lên bên tai Nguyên Cảnh Khôn.
Nguyên Cảnh Khôn mắt điếc tai ngơ, bước đi nhanh tới phòng Cung Hi Nặc.
Thư ký không biết anh là người phương nào, muốn ngăn trở, lại không dám đυ.ng vào anh, Nguyên Cảnh Khôn tư thái hùng hổ khiến cô lui bước, chỉ có thể dùng ngôn ngữ ngăn cản anh: "Tiên sinh, anh thật sự không thể đi vào, thật sự......"
Nguyên Cảnh Khôn đẩy cửa chính, không ngại mà xông vào phòng Cung Hi Nặc, đứng lại ở trước mặt y, dùng ánh mắt oán hận nhìn thẳng Cung Hi Nặc.
"Cung tổng, thực xin lỗi, tôi...... Vị tiên sinh này, anh ấy......" tiếng của thư ký chậm lại, khẩn trường mà ngôn ngữ trở nên hỗn loạn.
Cung Hi Nặc nhìn thấy Nguyên Cảnh Khôn, kinh ngạc không thôi, hướng tới thư ký vẫy vẫy tay, ý bảo cô đi ra ngoài. Thư ký minh bạch ý của y, bước chân cực nhẹ mà đi ra khỏi văn phòng, đóng cửa lại.
Cung Hi Nặc chờ đến trong phòng chỉ cònhai người bọn họ, đứng lên, đi đến trước mặt anh, trong giọng nói tràn đầy quan tâm: "Em như thế nào lại tới đây? Còn chưa đến một tháng đâu."
Nguyên Cảnh Khôn tới gần y, hít sâu một hơi, thanh âm khàn khàn chất vấn y: "Em hỏi anh, ba em đâu?"
Cung Hi Nặc ánh mắt ngả ngớn, trong lòng lộp bộp một chút, lập tức sáng tỏ anh tới đây vì nguyên nhân gì. Nói vậy anh đã đến bệnh viện, biết cha anh đã qua đời.
Nguyên Cảnh Khôn thấy y không nói lời nào, càng thêm tin rằng y cố ý lừa gạt mình, kéo cổ áo y: "Vì cái gì gạt em? Vì cái gì gạt em?"
Cung Hi Nặc thấy anh biểu tình kích động, giải thích: "Anh không phải cố ý gạt em, em ngẫm lại xem, em lúc ấy thân thể thế nào, anh không nghĩ muốn em thương tâm khổ sở, cho nên anh..."
Nguyên Cảnh Khôn ngắt lời y: "Cho nên anh liền gạt em, anh cùng Hạ Nhạc Phàm thông đồng nhau lừa gạt em!"
Cung Hi Nặc bắt lấy tay anh: "Vì hài tử, anh, bất đắc dĩ."
Nguyên Cảnh Khôn hồng con mắt: "Tôi bất quá là công cụ anh mua đến để sinh hài tử! Anh chỉ coi trọng có hài tử!"
Cung Hi Nặc cảm thấy Nguyên Cảnh Khôn hiểu lầm ý của y, liên tục lắc đầu: "Không phải! Anh như thế nào sẽ nghĩ như vậy? Anh...." là lo lắng cho em.
Nguyên Cảnh Khôn không đợi y nói xong, nắm chặt nắm tay, nắm đấm dừng lại bên mặt trái của y, Cung Hi Nặc không có phòng bị, ngã xuống nền. Bởi vì y nắm tay Nguyên Cảnh Khôn, thuận thế mang anh ngã cùng.
Hai người nghiêng người ngã ở trên thảm dày, Cung Hi Nặc khóe miệng chảy máu tươi, đối với ánh mắt tràn ngập oán khí của Nguyên Cảnh Khôn, xoay người chế trụ anh một lần nữa giơ tay lên.
"Em có thể đánh anh nếu đánh anh có thể làm em tha thứ cho anh"
Nguyên Cảnh Khôn giờ phút này tâm tình phức tạp, hốc mắt tràn đầy mờ mịt, nhịn xuống nước mắt cơ hồ muốn trào ra, nghẹn khí mà ngực không ngừng phập phồng.
Đối mặt với ánh mắt chân thành của Cung Hi Nặc, Nguyên Cảnh Khôn cũng không biết nên làm thế nào cho phải.
Y cố ý dấu diếm, y cố tình lừa gạt, thật sâu mà đâm bị thương tâm của Nguyên Cảnh Khôn, mặc kệ xuất phát từ loại lý do nào, y làm như vậy đều là ích kỷ cùng không có đạo lý.