Thứ hai đi làm, Cung Hi Nặc vừa đến công ty, Tổng công trình sư(*) Chương Phủ biểu tình nôn nóng đi về phía y báo lại một tin cực kỳ không tốt: "Cung tổng, đồ của chúng ta bị trộm, hiện tại trên mạng nơi nơi đều có."
(*): lãnh đạo việc thiết kế hoặc thi công một công trình lớn.Cung Hi Nặc không nói chuyện, khởi động máy tính, trong lúc đợi đầu óc nhanh chóng mà suy nghĩ, rốt cuộc là ai dùng thủ đoạn đê tiện hạ lưu như này để cạnh tranh?
Căn bản không cần hao tâm tốn sức suy tư, bọn họ ở nước này chỉ có một đối thủ cạnh tranh - Kiến trúc Gia Nghĩa chính là ở phía sau phá rối.
Kiến trúc Gia Nghĩa là một xí nghiệp tư nhân, hồi mới thành lâp có quan hệ bối cảnh với chính phủ, đứng thứ 10 trong hàng ngũ các doanh nghiệp kiến trúc mạnh nhất.
Bất quá khi Cung Hi Nặc mang theo M&B xuất hiện, bọn họ tại đây làm cho trạng thái ở thành phố này lũng loạn, phần lớn các công trình kiến trúc toàn bộ đều bị Cung Hi Nặc thành công thu được, tổng tài của Kiến trúc Gia Nghĩa Phùng Tường Lâm vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn tiểu nhân, tự nhiên sẽ không dễ dàng mà buông tha Cung Hi Nặc, luôn là sẽ chọn dùng thủ đoạn trong tối ngoài sáng đối phó y.
Cung Hi Nặc ở trên các trang web lớn đều có thể dễ như trở bàn tay mà tìm thấy được trong thiết kế cơ mật dùng để đấu thầu của công ty, còn có thêm nội dung phương án tiến bành thiết kế tỉ mi, cái này gọi là cướp nhà khoa phòng, công tác bảo mật hạng mục cạnh tranh xuất hiện sai lầm trọng đại.
Cung Hi Nặc một tay để trên tay vịn ở ghế xoay, ngón áp út đặt ở giữa môi, trên mặt vẫn như cũ trấn tĩnh như lúc ban đầu.
Chương Phủ so với y sốt ruột: "Cung tổng, buổi sáng ngày mai cần có bản vẽ để mang đến đấu thầu, như bây giờ, ngài xem......"
Cung Hi Nặc nâng tay xem đồng hồ, thời hạn giao bản thảo chỉ còn lại không đủ 24 tiếng đồng hồ, thời gian ngắn như vậy, làm sao có thể làm lại một bản thiết kế mới?
Cung Hi Nặc lòng nóng như lửa đốt, khí huyết dâng lên, trước sau nghẹn khí, rơi vào đường cùng, thở phào một hơi: "Như vậy, anh đi về trước đi, tôi sẽ nghĩ cách."
"Chính là, Cung tổng......" Chương Phủ lo lắng y làm việc quá sức, sẽ đối thân thể tạo thành thương tổn.
Cung Hi Nặc tình trạng sức khoẻ không tốt, trong công ty mọi người đều biết.
Thật lâu sau, Cung Hi Nặc xua xua tay, ý bảo hắn đi ra ngoài.
Chương Phủ bất đắc dĩ mà rời đi, sau khi khỏi cửa cố ý bảo thư ký của Cung Hi Nặc, chú ý động tĩnh bên trong, nếu Cung Hi Nặc lâu không ra, nhất định phải đi gõ cửa dò hỏi.
Cung Hi Nặc đi đến trước cửa sổ sát đất, pha lê to rộng sáng trong chiếu rọi toà cao ốc đối diện, trời xanh phảng phất cách y rất gần, giơ tay có thể với tới tầng mây, không tiếng động mà thở dài vang ở bên tai.
Cục diện hiện tại, không thể vãn hồi, trận này, y chú định bại bởi Phùng Tường Lâm, thua thật không minh bạch, thua không minh bạch, thua không tình nguyện.
"Khụ khụ...... Khụ...... Khụ......" Cung Hi Nặc ức chế không được mà ho ra tiếng, ngực cứ như vậy bị đè nén.
Đột nhiên, Cung Hi Nặc nghĩ đến một người, một người có lẽ có thể trợ giúp cho y. Người này, không phải ai khác, chính là Nguyên Cảnh Khôn.
Bỗng nhiên nhớ tới, Nguyên Cảnh Khôn xuất thân học kiến trúc, hàng năm làm công việc thiết kế, có lẽ anh có biện pháp, có thể trợ giúp y vượt qua cửa ải khó khăn.
Chính là, anh, sẽ giúp chính mình sao?
Cung Hi Nặc hoàn toàn không có nắm chắc cùng tin tưởng.
Đang ở đường cùng, Cung Hi Nặc quyết định phải thử một chút xem, vì để ổn định tinh thần của nhân viên, y cả ngày đều ở công ty, Chương Phủ cố ý đứng ra bác bỏ tin đồn, tỏ vẻ trên mạng tuyên bố bản vẽ đấu thầu kia không phải là công ty bị lộ, là có người ác ý cố tình muốn tung tin vì không đủ tự tin.
Cung Hi Nặc đợi không được đến lúc tan tầm, chạy tới chung cư, Nguyên Cảnh Khôn kinh ngạc y như thế nào trở về đến sớm như vậy.
Cung Hi Nặc lấy ra bản thiết kế đấu thầu từ bao công văn ra, để trên bàn sách, thành khẩn mà nôn nóng: "Không có thời gian nhiều lời, bản thiết kế đấu thầu của công ty tôi bị đánh cắp, trên mạng khắp nơi đều có, mà ngày mai là kỳ hạn cuối cùng để giao nộp, tôi nghĩ, anh có thể hay không giúp tôi, thiết kế lại một phần"
Cung Hi Nặc nói không đầu không đuôi, Nguyên Cảnh Khôn nghe có chỗ hiểu chỗ không, bất quá đại khái đoán được ý tứ của y: " Công ty cậu lần này là tham gia cạnh tranh nhà triển lãm dân tộc?"
Cung Hi Nặc gật đầu: "Đúng vậy. Anh hẳn là biết, từ trước đến giờ, trừ bỏ nhóm thiết kế ở viện thiết kế, có thực lực để đấu thầu được hạng mục này chỉ có công ty của chúng tôi."
Nguyên Cảnh Khôn đồng ý với lời nói của y, viện thiết kế là cơ quan nhà nước, tài chính cùng nhân viên đều đảm bảo không thể nói chơi, nhưng hạng mục hiện tại đều được tổ chức đấu thầu công khai, viện thiết kế cũng không ngoại lệ, đều phải thông qua trình tự này, mà có thể cùng bọn họ phân cao thấp chỉ có M&B của Cung Hi Nặc.
Nguyên Cảnh Khôn trải ra bản thiết kế gần một thước, cẩn thận mà nhìn, ba vị kiến trúc sư thiết kế đều xây dựng một nhà triển lãm rất thời thượng, chiếm diện tích không lớn, bên trong kết cấu đơn giản, thao tác thi công cũng không phức tạp, khuyết thiếu duy nhất chính là thiếu tính riêng biệt.
"Anh, có biện pháp sao?" Cung Hi Nặc thấy anh không nói lời nào, cho rằng anh sẽ cự tuyệt.
Nguyên Cảnh Khôn khép lại bản vẽ, đứng lên: "Cậu có mang giấy vẽ tới không?"
Cung Hi Nặc ánh mắt sáng lên, không nghĩ tới Nguyên Cảnh Khôn lại trả lời như thế, thống khoái mà đáp ứng, vội đáp: "Mang theo!"
Nguyên Cảnh Khôn lúc trước còn ở viện thiết kế đã từng vì hạng mục này thiết kế ra một phương án, bất quá không được lãnh đạo tiếp thu, sau đó bản thiết kế vẫn vứt ở trong ngăn kéo văn phòng anh, mặc kệ không ai tán đồng, anh đối với thiết kế của mình vẫn tràn ngập tin tưởng.
Nguyên Cảnh Khôn đem đại khái ý tưởng nói lại cho Cung Hi Nặc, y giống học sinh nghiêm túc mà nghe, thường thường sẽ chỉ ra vấn đề, còn có kiến nghị.
Hai người nói chuyện liền 3 giờ, cơm chiều cũng chưa ăn.
Sau khi thống nhất ý kiến, phân công công việc.
Nguyên Cảnh Khôn phụ trách vẽ, Cung Hi Nặc phụ trách một lần nữa viết phương án đấu thầu. Một người ở trên bàn ăn khoa tay múa chân, một người thì ở trong phòng ngủ đánh máy bùm bùm.
Cảnh Hâm đầu đầy mờ mịt cũng không dám không biết xấu hổ mà ra quấy rầy bọn họ, yên lặng mà trở về phòng ngủ, không khí trong nhà có chút khẩn trương, làm cho người ta hít thở không thông.
Nguyên Cảnh Khôn đè thấp thân thể, cơ hồ nằm ở trên bàn ăn, bụng phồng lên tương đối vướng bận, để vẽ bản thiết kế, hơi dùng một chút lực, trong bụng hài tử lập tức kháng nghị.
Nguyên Cảnh Khôn không thể không dừng lại, tay trái đặt ở bụng xoa qua xoa lại trấn an hài tử.
Bảo bảo, con đau sao? Lại chờ một chút, thực mau liền tốt lại.
Cung Hi Nặc khi thì gõ bàn phím, khi thì cúi đầu suy tư, không ăn cơm chiều, dạ dày co rút kháng nghị, đau đớn lan tràn toàn thân.
Cung Hi Nặc tay để ở chỗ dạ dày, cong người, chống đỡ đau đớn. Đau đớn càng ngày càng nghiêm trọng, không có biện pháp, uống thuốc, cảm giác tốt hơn chút, không thể chậm trễ thời gian quý, nhanh chóng quay lại tiếp tục đánh.
Hai người ước chừng vội vàng một đêm, thẳng đến lúc trời sáng, Nguyên Cảnh Khôn ở bên trên bản thiết kế hạ một bút cuối cùng, hoàn mỹ, kết thúc công việc, Cung Hi Nặc gõ tiếp dấu chấm câu, chính thức hoàn thành.
Cung Hi Nặc giơ hai tay, ngửa đầu, vặn vẹo cổ cứng đờ, mới chú ý tới ngoài cửa sổ không gian đã bừng sáng.
Nguyên Cảnh Khôn chống eo ngồi ở trên ghế án, buông thức plastic cùng bút chì, dựa vào lưng ghế, từ cửa kính phòng bếp tia nắng ban mai chiếu vào, nhắc nhở anh trời đã sáng.
Cung Hi Nặc sửa sang lại rồi đóng dấu ở trên phương án, đi vào phòng bếp thấy Nguyên Cảnh Khôn đang đem bản thiết kế cuốn lại.
Cung Hi Nặc chạy nhanh lại hỗ trợ, vừa nhấc mắt, thấy anh sắc mặt trắng bệch, bỗng nhiên nhớ tới, anh từ tối hôm qua đến sáng nay, không sai biệt lắm đã đứng mười giờ.
Nếu là ngày thường còn có thể không sao, nhưng anh hiện tại là người mang thai, mệt nhọc quá độ như vậy, khẳng định đối với anh và hài tử đều không tốt.
"Anh mau đi nghỉ ngơi đi, tôi dọn cho."
Nguyên Cảnh Khôn không dừng lại, ngược lại thúc giục y: "Cậu nhanh lên đi rửa mặt một chút, đổi quần áo, sau đó ăn một chút gì, đừng chậm trễ thời gian."
"Tôi không có việc gì!" Cung Hi Nặc một phen đoạt lấy bản vẽ trong tay anh.
Nguyên Cảnh Khôn có điểm sốt ruột, đem bản vẽ đoạt tới: "Cậu như vậy sao có thể đi đấu thầu? Tôi không có việc gì!"
Cung Hi Nặc ý thức được tình trạng hiện tại của y có bao nhiêu luộm thuộm, ít nhất hình tượng sẽ không tốt, không tiếp tục nữa quay người về phòng ngur.
Nguyên Cảnh Khôn đem bản vẽ cuốn xong để cạng bên bao công văn đựng phương án, không muốn kinh động Cảnh Hâm, tự mình chuẩn bị bữa sáng cho Cung Hi Nặc.
Cung Hi Nặc lúc rửa mặt phát hiện, một đêm không ngủ, quầng thâm mắt thập phần rõ ràng, đôi mắt đỏ bừng, trên cằm còn có một ít râu, dùng nước lạnh rửa mặt mấy lần, cạo râu, nhìn so với vừa rồi tốt hơn không ít, ít nhân vẻ ngoài đã gọn gàng một ít.
Nguyên Cảnh Khôn cảm thấy trong bụng xao động lợi hại, trấn an hài tử vài cái, không có tác dụng. Không muốn làm Cung Hi Nặc lo lắng, cố gặng gượng tinh thần, nhìn y ăn xong bữa sáng, cầm bản thiết kế đưa đến cửa cho y.
Cung Hi Nặc đổi giày xong, tiếp nhận bản thiết kế, dặn dò anh: "Ăn một chút gì rồi hảo hảo ngủ."
"Ân. Lái xe chậm một chút, đừng có gấp, còn có thời gian." Nguyên Cảnh Khôn nhịn xuống cảm giác không khoẻ, ngữ khí vững vàng.
Cung Hi Nặc sau khi rời đi, Nguyên Cảnh Khôn chống đỡ không được, dựa lưng vào tường, tay phải bám lấy khung cửa, tay trái đỡ ở dưới bụng, trong bụng hài tử chuyển vòng mà vặn vẹo, làm cho anh thật khó chịu.
Cảnh Hâm đang ngủ say thì nghe đến bên ngoài có động tĩnh, mang theo buồn ngủ ra khỏi phòng, liếc mắt một cái nhìn đến Nguyên Cảnh Khôn ỷ ở bên tường, cong thân mình, ngón tay bám vào cạnh cửa, trên trán tràn đầy một tầng mồ hôi mỏng, kinh hoảng chạy nhanh đến đỡ lấy người anh đang sắp ngã.
"Nguyên tiên sinh, anh làm sao vậy?"
Nguyên Cảnh Khôn lúc này bị đau đớn tra tấn đến không còn sức lực, cắn môi dưới, nửa ngày mới mở miệng: "Nhanh gọi điện thoại cho bác sĩ Hạ, tôi không ổn rồi."
Động thai xác thật không giống ngày thường, hài tử ở trong không gian hẹp hòi mạnh mẽ chuyển động, như là có muốn thoát ra khỏi cơ thể mẹ nhưng mà còm chưa đến sáu tháng, loại tình huống này căn bản không phải sinh non, chẳng lẽ hài tử sẽ......
Nguyên Cảnh Khôn cưỡng bách chính mình bình tĩnh, thả lỏng thân thể, theo từng động của hài tử hít sâu, tận lực không cần dùng sức cùng hài tử phân cao thấp.
Cảnh Hâm muốn nâng anh trở lại phòng ngủ, Nguyên Cảnh Khôn căn bản không bước nổi, trong bụng xao động càng thêm kịch liệt, hai chân anh run lên, tay đặt ở trên bụng không tự giác mà tăng lớn sức lực, như là muốn áp xuống đau đớn.
Cảnh Hâm cách quần áo dày đều có thể thấy rõ bụng anh đang rung động, hài tử động thật lớn, tại sao lại như vậy chứ?
Nguyên Cảnh Khôn thân thể không chịu khống chế ngầm hoạt, Cảnh Hâm lấy tay để trên bụng của anh xuống, sợ anh làm bị thương hài tử, rơi vào đường cùng, vứt bỏ cố kỵ mà nâng tay anh lên, nửa nâng nửa ôm mà đem anh về phòng ngủ.
Nguyên Cảnh Khôn ý thức có chút mơ hồ, nhưng tư duy thanh tỉnh, bằng nghị lực vào ngoan cường, gian động bước chân, lại như vậy trạm đi xuống, chỉ sợ thật sự sẽ giữ không nổi hài tử.
Cung Hi Nặc, mặc kệ như thế nào, tôi nhất định phải vì cậu mà lưu lại đứa nhỏ này!
Nó, là thứ duy nhất tôi có thể cho cậu.
Cung Hi Nặc lái xe thẳng đến cao ốc diễn ra đấu thầu, ở trước cửa cao ốc dừng xe, mang theo bản thiết kế một đi chậm tiến vào đại sảnh của cao ốc.
Tổng công trình sư Chương Phủ, công trình sư(**) Cận Khắc Quân, trợ lý công trình sư Hàn Vệ ở đã đứng đợi từ lâu, ba người là một loại biểu tình nôn nóng, nhìn quanh bốn phía.
(**): kĩ sư cao cấp, có thể đảm nhiệm việc thiết kế, thi công một công trình lớn với độ phức tạp cao.Chương Phủ ra đón Cung Hi Nặc, tiếp nhận thiết kế cùng phương án, thuận tiện báo lại tình huống:" Viện thiết kế cùng các công ty khác đã sớm có mặt đem đồ giao đến, kiến trúc Gia Nghĩa vừa mới đến, Phùng Tường Lâm tự mình đến. "
Cung Hi Nặc nâng tay liếc nhìn đồng hồ, còn cách kỳ hạn giao nộp là 5 phút, không muốn nhiều lời vô nghĩa, phân phó hắn: "Anh chạy nhanh đi lên đi, không cần nhiều lời, trước đem đồ giao lên, sau đó lại nói."
"Hảo." Chương Phủ cầm đồ bước đi đến trước thang máy, thấy thang máy chậm chạp mãi chưa mở, dứt khoát mở thang bộ đi lên.
Cung Hi Nặc cùng hai người kia đứng lại đại sảnh chờ Chương Phủ, không khéo Phùng Tường Lâm cùng hai gã kiến trúc sư từ thang máy bước ra, đi tới chính diện.
Oan gia ngõ hẹp, Phùng Tường Lâm tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt thế này để chế nhạo Cung Hi Nặc, mặt mang mỉm cười mà chầm chậm đến gần y, đuôi lông mày treo vui sướиɠ, ngữ khí mang theo khinh thường:
"Nha, tôi tưởng là ai, nguyên lai là Cung tổng! Thật xảo! Tôi còn tưởng rằng các người hôm nay sẽ không tới giao đồ, xem ra, tôi còn là xem nhẹ thực lực của cậu! Tấm tắc, đáng tiếc a, ngựa chết rồi còn coi như ngựa sống mà chạy chữa, đơn giản là lừa mình dối người!"
"Anh!" Hàn Vệ tuổi trẻ khí thịnh không quen nhìn hắn cả vυ" lấp miệng em, đứng ra muốn cãi lại.
Cung Hi Nặc vươn ngón tay thon tài ra ngăn Hàn Vệ lại, ý bảo hắn đừng nói gì.
"Ai, Cung Hi Nặc, cậu luôn là như vậy!" Phùng Tường Lâm một tiếng thở dài, tiến đến gần bên tai y, nhẹ thở ra mấy chữ. "Làm tôi vừa yêu vừa hận!"
Từ đầu đến cuối, Cung Hi Nặc không nói một lời.
Phùng Tường Lâm tự mình diễn xong một màn kịch, sửa sang lại một chút âu phục, mang theo thủ hạ tiêu sái mà rời đi.
Thẳng đến bọn họ thân ảnh biến mất không thấy, Cung Hi Nặc khắc chế không được mà ho khan: "Khụ...... Khụ khụ, khụ khụ...... Khụ......"
"Cung tổng!" Cận Khắc Quân lấy ra khăn giấy đưa cho Cung Hi Nặc.
Cung Hi Nặc che miệng lại, từng âm thanh trận ho khan giấu ở khăn giấy, trở nên nặng nề, một trận kho kết thúc, lấy khăn giấy ra, Cận Khắc Quân cùng Hàn Vệ bị vết máu nhàn nhạt lưu lại trên khăn giấy doạ nhảy dựng.
Cung Hi Nặc thở ra một hơi, nhanh chóng đem khăn giấy cấp lại, đặt ở bên trong túi âu phục, dường như không có việc gì mà tiếp tục chờ Chương Phủ. Trắng bệch sắc mặt không chút biểu tình, ngực lúc lên lúc xuống, người khác đều có thể cảm thấy y hô hấp khó khăn.
Chương Phủ một đường chạy tới, ở trước mặt Cung Hi Nặc dừng lại: "Đồ đều giao cho bọn họ, sẽ phải xem xét kỹ càng tỉ mỉ trong 3 tuần"
"Hảo." Cung Hi Nặc xoay người hỏi Cận Khắc Quân cùng Hàn vệ. "Cận công cùng Hàn công đều không biết lái xe? Các cậu đến kiểu gì?"
"Ân." Cận Khắc Quân cùng Hàn Vệ đều có điểm ngượng ngùng. "Chương công lái xe đưa chúng tôi lại đây."
Cung Hi Nặc không còn tinh thần, chỉ sợ không thể lái xe về công ty, chính là ba vị kiến trúc sư này chỉ có Chương Phủ biết lại xe, hắn cho dù thần thông quảng lại cũng không có biện pháp đem cả hai chiếc xe cùng về.
"Ân, kia Chương công các anh trở về đi."
Chương Phủ thấy sắc mặt y tái nhợt, biểu tình mệt mỏi, không yên tâm y ở lại, đề nghị: "Như vậy, tôi cùng Cận công đi về trước, Hàn công ở lại chỗ này với ngài."
Cung Hi Nặc không nói chuyện, tỏ vẻ đồng ý.
Chỉ trong vòng nửa giờ, Cung Hi Nặc lại ho khan hai lần, lần sau so với lần một càng nghiêm trọng hơn, ho khan đều không tránh được có điểm buồn nôn, làm cho Hàn Vệ lo lắng không thôi, thật cẩn thận mà kiến nghị với Cung Hi Nặc: "Cung tổng, nếu không chúng ta trước đi bệnh viện?"
"Không cần." Cung Hi Nặc ho khan đến tim phổi cũng đau, phía sau lưng chỗ xương cốt đều ẩn ẩn đau.
Cung Hi Nặc cần phải về công ty đây là khoảng thời gian nhạy cảm, y nhất định phải đến công ty, cứ như vậy, có thể vừa ổn định tinh thần của nhân viên vừa bảo trì tốt không khí làm việc.