- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Thì Ra Anh Yêu Em
- Chương 15
Thì Ra Anh Yêu Em
Chương 15
Hạ Nhạc Phàm thỉnh thoảng sẽ lại đây, lấy danh nghĩa là kiểm tra thân thể cho Nguyên Cảnh Khôn.
Kỳ thật, Nguyên Cảnh Khôn không muốn cho hắn đυ.ng vào thân thể, hắn mỗi lần tới bất quá là cho đo huyết áp, hoặc là nghe nhịp tim mà thôi.
Hạ Nhạc Phàm không lái xe, mỗi lần đều là Cảnh Hâm tự mình đi bệnh viện đón hắn rồi lại đưa hắn về ký túc xá.
"Anh sao không biết lái xe hả? Anh dù gì cũng là bác sĩ!"Cảnh Hâm buồn bực, đường đường một cái đại bác sĩ, như thế nào những kỹ năng cơ bản đều chưa nắm được?
"Không biết lái xe thì làm sao? Ai quy định bác sĩ cần thiết phải biết lái xe? Bác sĩ có biết lái xe hay không không quan trọng, sẽ không có cầm dao mà gϊếŧ người!" Hạ Nhạc Phàm như đại yêu quái oán trách cậu.
"Ách? Bác sĩ không phải là đều rất thông minh sao? Người thông minh còn có thể không biết lái xe sao?"
Cảnh Hâm lời vừa ra khỏi miệng, Hạ Nhạc Phàm bất đắc dĩ cười.
Tiếp xúc lâu, Hạ Nhạc Phàm dần dần mà phát hiện, Cảnh Hâm đơn thuần còn có chút ngớ ngẩn. Cậu sẽ luôn dùng cái tư duy đơn giản mà suy nghĩ tất cả mọi chuyện, chuyện phức tạp trong đầu cậu nhất định sẽ bị đơn giản hoá qua từng tầng từng lớp nhân tố khách quan, toàn bộ sẽ biến thành tưởng tượng chủ quan của cậu.
Trái lại, Cảnh Hâm cảm thấy Hạ Nhạc Phàm là người rất thông minh nhưng lại có điểm giảo hoạt. Một đôi mắt phượng đẹp luôn bán híp, giấu ở phía sau ánh mắt là sự thông minh, nói chuyện làm việc tốc độ cực nhanh, đối với mọi người hay bất cứ việc gì, mặt ngoài thì bất cần đời, bên trong lại nghiêm túc cẩn thận.
"Tôi đây là cố tình giả ngu, được không!"
Hạ Nhạc Phàm cất cao ngữ điệu đáp lại cậu một câu.
Cảnh Hâm chu lên cái miệng nhỏ, không hiểu sao hắn lại sinh khí, không nói chuyện nữa, chuyên tâm lái xe.
Hạ Nhạc Phàm qua chỗ kính xe phản chiếu thấy biểu tình rối rắm của cậu, thật muốn cười. Cảnh Hâm chính là một gương mặt trẻ con, mắt to tròn tròn, lông mày đậm, mũi cao cao, môi hơi mỏng, tất cả ngũ quan trên mặt giống hết trẻ con, tổng thể nhìn ra có thể hiểu lầm cậu là học sinh, chưa thành niên.
Cảnh Hâm đem xe ngừng ở ven đường, cởi dây an toàn: "Tôi có chút việc muốn vào ngân hàng, anh chờ tôi một chút."
"Cậu nhanh lên!" Hạ Nhạc Phàm không muốn ở trong đám người nhàm chán đó, thúc giục cậu.
"Hảo, sẽ rất nhanh!" Cảnh Hâm xuống xe trước, còn tri kỷ mà mở nhạc.
Cảnh Hâm tốc độ quả thực rất nhanh, một bài hát chưa kết thúc, cậu đã từ ngân hàng đi ra. Mở cửa xe, đem một túi giấy tờ trong tay ném đến phía trước, ngồi ở ghế lái, khởi động xe.
Hạ Nhạc Phàm cầm túi lên xem, từ bên trong rơi xa thẻ căn cước của Cảnh Hâm, khom lưng nhặt lên, nhìn kỹ, chấn động: "Cậu 26 tuổi?"
Cảnh Hâm đoạt thẻ căn cước, bỏ vào túi áo: "Làm sao, rất kỳ quái?"
"Úi nha, ai nha, nhìn không ra tới a, cậu so với tôi còn lớn hơn một tuổi! Tôi còn vẫn luôn cho rằng cậu mới vừa tốt nghiệp đại học!" Hạ Nhạc Phàm không khỏi cảm thán, lần đầu tiên nhìn thấy Cảnh Hâm, cậu thoạt nhìn không quá 22, ai mà ngờ cậu cư nhiên đã là thanh niên lớn tuổi như vậy.
Cảnh Hâm ha hả cười: "Tôi có vẻ ngoài trẻ trung mà, nhìn qua chỉ mới 18 nha!"
Hạ Nhạc Phàm khóe miệng giật giật: Nói cậu béo cậu còn suyễn thượng! (*)
(*): cố ý nhạo báng, ý nói là lời đùa nhưng người được khen lại từ đó mà tham vọng quá nhiều.
Thời gian luôn lơ đãng chảy qua, như nước lướt qua những kẽ ngón tay, vô tri vô giác, lại không cách nào ngăn được.
Cung Hi Nặc ở công ty thuận lợi mà nắm được hạng mục quan trọng, công việc liền khôi phục lại bình thường không hề như trước kia bận rộn bất kham.
Cung Hi Nặc là một người sinh hoạt có quy luật, trừ bỏ công tác, thì không hề tham gia bất kì hoạt động xã giao nào, cùng các viên chức bình thường thật giống nhau, sáng đi chiều về, đúng giờ đi làm tan tầm, ngẫu nhiên tăng ca.
Cung Hi Nặc ở trong giới nổi danh là luôn giữ mình trong sạch, có muốn số người muốn làm thân mượn sức y, cố ý tiếp cận vài lần liền không được, biết khó mà lui.
Y rất có nguyên tắc, có năng lực, không cần đi cửa sau, làm tốt có thể tiếp tục; không có năng lực, kể cả có đe doạ hay dụ dỗ đều không thể cho làm!
Trong công ty phần lớn các tiệc xã giao toàn bộ đều là vài vị phó tổng thay tham gia, sau đó đem hết sự tình nói lại cho Cung Hi Nặc.
Cung Hi Nặc không uống rượu, ai cũng đều biết, hút thuốc cũng không hút trước mắt mọi người, trong lòng khó chịu hoặc là lúc buồn bực mới hút một điếu, chỉ là hít một hơi rồi cầm lại điếu thuốc trong tay, thẳng đến khi điếu thuốc bị đốt thanh khói bụi.
Mỗi người đều đã cùng Cung Hi Nặc gặp qua một lần đều khó mà đem y cùng một vị CEO của công ty đa quốc gia liên hệ với nhau.
Toàn thân đều không có toát ra khí thế bá đạo mà các lão tổng hay có, thái độ khiêm thành, hình tượng văn nhã, bản tính nội liễm, tính tình ôn nhu, nói chuyện đều không nhanh không chậm, luôn bình dị gần gũi, cùng mọi người đều luôn duy trì khoảng cách không gần không xa. Làm người ta cảm thấy y là một người dễ thân cận, nhưng lại không dám dễ dàng tới gần y.
Duy nhất điều mọi người khó hiểu chính là, y rất ít khi tươi cười, cơ hồ không ai gặp qua y cười.
Y chỉ là nam nhân bình thường, là người thường.
Thời gian sau.
Nguyên Cảnh Khôn mang thai không sai biệt lắm đã được năm tháng, Cung Hi Nặc tâm vẫn luôn lo lắng cuối cùng cũng buông xuống.
Nguyên Cảnh Khôn thân thể không tồi, không có xuất hiện bất luận phản ứng nào không ổn, hài tử ở anh trong bụng khỏe mạnh mà trưởng thành.
Kỳ thật, Hạ Nhạc Phàm căn bản không biết tình huống rốt cuộc như thế nào, không thể chạm vào thân thể Nguyên Cảnh Khôn, chỉ bằng bề ngoài căn bản nhìn không ra tình huống của thai nhi, bất quá, Nguyên Cảnh Khôn thân thể tốt, hài tử hẳn là cũng không có việc gì.
Cung Hi Nặc nhất định mỗi ngày đều lại đây cùng anh cùng ăn cơm chiều, Nguyên Cảnh Khôn hiện tại dáng người tương đối mập mạp, chỗ bụng đã phảng phất mà nhô lên khá lớn, quần áo đều không che được.
Sau khi các loại cảm giác khó chịu dần dần biến mất, Nguyên Cảnh Khôn ăn rất tốt, mỗi bữa đều không còn là ăn bằng cháo trắng, Cảnh Hâm mỗi ngày đều cân nhắc cho anh đủ loại đồ ăn dinh dưỡng.
Nguyên Cảnh Khôn hấp thu tốt dinh dưỡng, khuôn mặt mịn màng, đường nét trên mặt nhu hòa, biểu tình không giống như trước lạnh băng thanh đạm.
Bọn họ vẫn chính là không giao tiếp nhiều lắm, Cung Hi Nặc mỗi ngày khoảng 7 giờ lại đây, ăn cơm, ở phòng khách ngồi trong chốc lát đợi đồ ăn tiêu hoá, sau đó 9 giờ sẽ rời đi.
Từng ngày, bọn họ đều không nói chuyện.
Cảnh Hâm trở thành môi giới giao tiếp giữa bọn họ, mọi việc của Nguyên Cảnh Khôn đều nói cho y, Cung Hi Nặc có việc đều dặn dò cậu, cậu chính là trung gian truyền lời của hai người họ, hơn nữa câu trên câu dưới chỉ có mấy chữ, cuối cùng vẫn có duy nhất hai người họ mới hiểu.
Ai, mình chẳng lẽ có tiềm năng làm gián điệp hả? Cảnh Hâm suy nghĩ vớ vẩn.
Ăn cơm chiều xong, Nguyên Cảnh Khôn ngồi ỏ ghế bập bênh trong phòng khách đọc sách, Cung Hi Nặc ngồi ở trên sô pha xem báo, một bộ dáng chuyên chú, kỳ thật, ai cũng đều thất thần.
Cung Hi Nặc nửa ngày không có đọc nổi một chữ đi, nghĩ thầm: Quyển sách kia có cái gì hay, cùng tôi trò chuyện còn tốt hơn.
Nguyên Cảnh Khôn nửa ngày cũng không có lật sách, nghĩ thầm: Báo chí có cái gì hay, cùng tôi tâm sự thật tốt nha.
Nhàm chán a nhàm chán.
Nguyên Cảnh Khôn đột nhiên nhớ tới, trong tủ lạnh còn có cá khô nhỏ lần trước Cung Hi Nặc đi công tác ở Hải Nam mang về, lập tức gập sách, đứng lên đi vào phòng bếp.
Cung Hi Nặc nghe được tiếng anh mở tủ lạnh, ý thức được anh có thể là muốn ăn cá khô nhỏ, nhắc nhở anh: "Mỗi ngày chỉ có thể ăn hai con."
Ân? Nguyên Cảnh Khôn tay đang mở hộp dừng lại. Đúng vậy, Cung Hi Nặc sợ anh vừa nãy ăn nhiều, quy định mỗi ngày chỉ có thể ăn hai con.
"Chính là, tôi ngày hôm qua không ăn, hôm trước cũng không ăn, hôm nay có thể ăn sáu con." Nguyên Cảnh Khôn tự cho là thông minh mà tính kế.
"Tích lại cũng vô dụng!" Cung Hi Nặc cầm báo đi về phía phòng vệ sinh, một câu đánh vỡ tính toán làm thế nào để ăn nhiều của Nguyên Cảnh Khôn.
Thai nhi hiện tại cũng đã lớn, Nguyên Cảnh Khôn sẽ cảm nhận được động tác rất nhỏ của nó. Ngồi ở ghế xoay, đôi tay đặt ở phía lên bụng, tâm tư rườm rà.
Đứa nhỏ này cùng anh không hề có quan hệ huyết thống, lại ở trong thân thể anh mà lớn lên, mỗi một động tĩnh nho nhỏ đều tác động đến toàn bộ thần kinh của anh, nghĩ đến trong giây lát, sau khi anh sinh có phải hay không sẽ phải rời khỏi nó.
Luyến tiếc sao? Nguyên Cảnh Khôn nảy sinh tình thương của cha, thế nhưng sẽ có thể buông phần tình cảm này sao.
Lúc trước, anh mỗi ngày đều mong có thể nhanh chóng sinh đứa nhỏ này ra, sau đó nhanh chóng rời khỏi Cung Hi Nặc, rời khỏi căn nhà này, một lần nữa trở lại cuộc sống trước đây.
Chính là, không phải cuộc sống của anh đã sớm bị phá huỷ rồi sao?
Những thứ mà anh có nguyên lai đã đều biến mất, nếu rời khỏi căn nhà này, rời khỏi Cung Hi Nặc, rời xa hài tử, anh sẽ cô đơn chiếc bóng, hai bàn tay trắng.
Không không không, anh còn có cha, cha hiện tại là thân nhân duy nhất của anh, là động lực để anh sống, là lý do anh vẫn luôn kiên trì.
Bên trong bụng nhỏ lại nhảy lên, đem suy nghĩ của anh kéo về hài tử trên người. Bảo bảo. Anh ở trong lòng mặc niệm. Nhiều năm sau, con lớn lên, có phải hay không sẽ nhớ rõ ba? Có lẽ, con đời này sẽ không biết, trên đời còn này còn có một người như ba tồn tại.
Trong lòng đau nhức, tay đặt ở trên bụng không tự giác mà nắm chặt quần áo, như là muốn bắt lấy hài tử.
Cuối tuần, Cung Hi Nặc sẽ cho Cảnh Hâm nghỉ, cậu mỗi ngày đều sẽ ở nhà cùng Nguyên Cảnh Khôn, trừ bỏ chiếu cố khẩu vị hàng ngày của người mang thai, thì chính là lên mạng đọc sách nếu không thì cũng đi siêu thị, thật sự buồn đến hoảng.
Cung Hi Nặc ý thức được điểm này, ngày chủ nhật sẽ đến đây sớm một chút, giải thoát cho Cảnh Hâm, để cậu có thời gian ra ngoài giải sầu.
Cảnh Hâm không phải người địa phương, tại thành phố này bạn thân không nhiều lắm, không có thời gian thì nơi nào cũng muốn đi, lúc có thời gian rồi lại không thể nghĩ ra là nên đi hỗ nào, lại nói ra khỏi nhà chả có gì thú vị.
Cân nhắc tới cân nhắc đi, Cảnh Hâm vẫn là đi ký túc xá của Hạ Nhạctìm hắn, mang theo một túi đồ ăn vặt, hai người ở ký túc xá xem phim hoặc là TV gϊếŧ thời gian.
Hạ Nhạc Phàm không chán ghét Cảnh Hâm, thậm chí có chút thích cậu. Vì thế, không ngại cậu mỗi cuối tuần đều đến quấy rầy, hai người không hình tượng mà ăn uống thả ca, thậm chí hình chữ X mà nằm trên nền nhà nói chuyện phiếm.
Cũng may nền nhà Hạ Nhạc Phàm trải thảm dày, bằng không một cái giường đơn làm sao chứa được tận hai đại nam nhân.
Hạ Nhạc Phàm ở ký túc xá đơn diện tích không lớn, cũng không tính là nhỏ, một cái giường đơn đã chiếm đi hơn phân nửa diện tích, mặt khác chỗ hắn vì công việc mà có thêm một cái bàn để máy tính, một tủ quần áo, một cái ghế sô pha hai người ngồi, chỗ chống còn lại có thể để một cái bàn ăn gấp, có nhà vệ sinh riêng, không có phòng bếp.
"Ai, tôi cảm thấy Cung tổng thích Nguyên tiên sinh!" Cảnh Hâm trong miệng nhai cá phiến, đột nhiên nói chuyện hai người kia.
"Ân? Đúng không? Tôi cũng cảm thấy Nguyên Cảnh Khôn thích Cung tiên sinh?" Hạ Nhạc Phàm từ trong tay cậu đoạt tới đồ ăn vặt.
Hạ Nhạc Phàm trong lòng rõ ràng, mặc kệ Nguyên Cảnh Khôn có xuất hiện hay không, hắn đời này đều sẽ không có được Cung Hi Nặc. Cung Hi Nặc như một luồng ánh sáng chiếu xuống hắn, mang cho hắn ánh sáng cùng ấm áp, lại sờ không được, nắm không đến. Bọn họ là người ở hai thế giới bất đồng, tâm cùng tâm chung quy là vô pháp câu thông. Yêu, là phải cùng nhau, vậy mới chính là hoàn mỹ.
Nếu còn tiếp tục, sau này thẩn nào cũng xảy ra chuyện. Nên chặt đứt luôn cái tình cảm mê loạn này, tất cả trở lại như ban đầu.
Cảnh Hâm lăn long lóc ngồi dậy, chớp chớp mắt: "Đúng không? Chẳng lẽ bọn họ đều thích nhau hả?"
"Uy, cậu có yêu thích người nào sao?" Hạ Nhạc Phàm nhìn cậu, chuyển đề tài, ngữ khí khó được nghiêm túc.
"Này, anh thật lắm chuyện! Anh không nên làm bác sĩ, hẳn là phải đi làm phóng viên! Bằng không thật là nhân tài không được trọng dụng!" Cảnh Hâm mặt đỏ, cho rằng hắn nhìn ra bí mật nhỏ trong lòng, một lần nữa nằm trở lại bên người hắn.
Đổi lại Hạ Nhạc Phàm đột nhiên bật dậy đứng, nghiêng thân thể, nhìn cậu: "Ai, lão nam nhân 26 tuổi, không mối tình đầu a, thật mất mặt!"
"Anh chỉ có nhỏ hơn tôi có một tuổi có được hay không! Dựa vào cái gì nói tôi là lão nam nhân! Anh nhìn qua còn như ngang tuổi ba tôi, còn không biết xấu hổ mà nói người khác!" Cảnh Hâm bĩu môi, sinh khí.
Hạ Nhạc Phàm không hề tức giận, nhếch môi cười đến âm hiểm quỷ dị: "Hả! Tôi cũng không ngại làm trưởng bối của cậu đâu!"
"Anh đừng có mà chiếm tiện nghi của tôi!" Cảnh Hâm càng tức giận, chọc ót hắn kêu to.
Hạ Nhạc Phàm một phen cầm tay cậu, cúi người xuống, ngữ khí ái muội: "Không quan hệ, tôi là dậy dỗ em, cái gì kêu chiếm tiện nghi a!"
"Anh......" Cảnh Hâm trừng lớn đôi mắt, trơ mắt mà nhìn Hạ Nhạc Phàm dùng môi lấp kín nửa miệng của cậu.
(---- tôi là đường phân cách ----)
Một hồi kết thúc, hai người đều kiệt sức vẫn còn không có quên tiếp tục đề tài vừa rồi.
"Chính là, Nguyên tiên sinh giống như không thích Cung tổng! Anh ấy đều không chủ động cùng Cung tổng nói chuyện."
"Em còn có sức lực quan tâm chuyện người khác, xem ra tôi còn quá ôn nhu!"
"Anh muốn làm sao, tha cho tôi đi! Thật sự rất đau a!"
"Thương em như vậy còn nhiều lời!"
"A...... Chán ghét, anh nhẹ chút a!"
"Đừng gào, người ta còn tưởng rằng tôi gϊếŧ heo!"
"Ô ô ô ô......chảy máu......"
"Nói bậy, đó là bảo bối của tôi......"
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Thì Ra Anh Yêu Em
- Chương 15