Chương 4

Thẩm Vân đưa Khương Mạt đến tầng dưới cùng của tòa nhà trong tiểu khu, cô lề mề không muốn xuống xe, thế này cũng nhanh quá đi, còn chưa nói được hai câu đã phải xa nhau rồi.

“Thẩm Vân.” Cô gọi anh.

“Ừ?”

“Anh đi làm ở đâu? Buổi tối mấy giờ tan làm? Em đến đón anh có được không?”

Anh nói địa chỉ công ty cho cô.

“Thời gian tan làm không chắc chắn.”

Gương mặt Khương Mạt nháy mắt hiện lên vẻ thất vọng.

Anh dừng lại một chút, nói tiếp: “Khoảng 5 giờ.”

“Vậy 4 rưỡi em đến tìm anh.”

Cô lập tức lấy lại tinh thần.

“Ừm.”

“Vậy em tìm anh thế nào đây? Em vẫn chưa có số điện thoại của anh.”

Không hiểu nữ nhân xuyên không kia bị làm sao, đến số điện thoại của chồng mình cũng không có, đúng là thất trách.

Thẩm Vân đọc số điện thoại của mình, Khương Mạt vui vẻ thêm vào danh bạ điện thoại, lén lút cài đặt biệt danh, hài lòng bước xuống xe, vừa quay người lại nghe thấy Thẩm Vân gọi cô: “Khương Mạt Mạt.”

Quay đầu lại, cửa sổ xe bằng thuỷ tinh phản chiếu nửa gương mặt của anh.

“Dù cho trước đây đã xảy ra chuyện gì thì đều đã qua rồi, không cần nhắc lại, quan trọng là sau này.”

Gương mặt Khương Mạt dần dần nở ra nụ cười, rực rỡ như hoa hướng dương dưới ánh mặt trời.

Cả người cô như tỏa ra ánh sáng, nói: “Được.”

Không cần biết nữ nhân xuyên không đã dùng cơ thể này làm những gì, thì đều đã là những chuyện đã qua, từ khoảnh khắc mà cô quay trở lại, cô vẫn là chính cô.

Sau khi Thẩm Vân đưa Khương Mạt về, đến công ty đã là mười giờ sáng, trên đường đều nghe thấy có người đang nghị luận “ảnh chụp" “Khương Mạt" “ông chủ" “kết hôn" những từ then chốt này.

Anh coi như không nghe thấy, lờ đi những ánh mắt đang âm thầm nhìn theo, bước vào thang máy, vừa đi ra liền đυ.ng phải Bùi Thiên Ý, cậu ta tố cáo: “Boss, anh lừa em đúng không? Anh vẫn chưa kết hôn, sao có thể có cái gì với Khương Mạt…….. haizz, sao anh lại còn đeo kính thế này?”

Cậu ta còn nhớ ông chủ lần trước kiểm tra thị lực là 53.

Hơn nữa còn đeo kính mát gọng vàng, sao cậu ta lại không phát hiện boss còn có sở thích cuồng nhiệt này nhỉ, rõ ràng là trạch nam không có đời sống tìиɧ ɖu͙© giống như cậu ta.

Thẩm Vân không để ý đến cậu ta, lấy mắt kính xuống, nói: “Hôm nay tôi có việc, bốn rưỡi phải đi, hoàn thành nhiệm vụ trước khi tôi đi.”

“Không phải chứ boss, bình thường chúng ta ít nhất đều phải tăng ca đến chín giờ tối!”

Thẩm Vân quay đầu cười một cái.

“Các cậu tiếp tục tăng ca, tôi đi trước.”

Bùi Thiên Ý : “.......”

Đậu xanh! Giữ nhân viên ở lại công ty tăng ca, bản thân thì bỏ làm về trước, làm ông chủ thì có thể không biết xấu hổ như vậy sao?

Cậu ta bất bình dọc đường trở lại văn phòng, Bạch Ninh Thư dùng khuỷu tay chọc chọc cậu ta:

“Làm gì mà mặt như đưa đám thế kia?”

Bùi Thiên Ý xỉa xói boss một trận, hỏi:

“Cậu nói tên Thẩm Vân này có phải càng ngày càng vô liêm sỉ không? Hôm qua còn dọa tôi là anh ta cùng Khương Mạt là vợ chồng, ha ha ha, chút nữa là tôi đã tin rồi.”

Trước giờ chưa từng nghe qua anh đã kết hôn, hơn nữa trên tay anh đến nhẫn cưới còn không có, lừa cấp dưới của mình vui lắm sao?

Hừ! Quá xấu xa rồi.

Bạch Ninh Thư sờ sờ cằm, như suy tư gì đó.

_ _

Khương Mạt trở về bị Nghê Bạt túm cổ học kịch bản do tổ tiết mục gửi đến cả một ngày, đến lúc ăn cơm trong đầu toàn là chữ Hán chạy loạn phần phật va vào nhau lộp bộp.

Có ông trời làm chứng đứa học kém như cô đây ghét nhất là học thuộc lòng.

Buổi chiều lại bị bắt xem những đoạn cắt cao trào của kỳ trước, đại khái hiểu được phong cách của tiết mục.

Khương Mạt thấy bản thân mình đúng là nữ chính bất hạnh, tưởng rằng tỉnh lại già đi mười tuổi cuối cùng cũng không cần đi học nữa rồi, không ngờ rằng vẫn không thoát được kiếp nạn học thuộc lòng.

Lúc “nghỉ giữa giờ", nhớ đến tin nhắn ngày hôm qua gửi trên nhóm QQ, cô đăng nhập vào vừa nhìn, không ngờ lập tức nhảy ra vô số tin nhắn, khung trò chuyện kín đầy những tin nhắn.

Cô vốn dĩ cho rằng nhiều năm trôi qua như vậy rồi sẽ không còn ai nữa, không ngờ những ID tình cảm tốt ngày trước đều xuất hiện.

Cô gửi một dòng tin nhắn vào nhóm: [Bạn nhỏ tôi bảo vệ bạn]: “Tôi quay trở lại rồi, tôi còn ở Bắc Kinh, muốn hẹn không?”

Dường như tất cả mọi người đều đang đợi, tin nhắn vừa gửi đi tin nhắn trả lời liền liên tiếp ào đến.

[Mở cửa gửi chuyển phát nhanh]: “Đậu xanh! Đậu xanh! Đậu xanh! Đội trưởng, đúng là cậu sao? Tôi không nhìn nhầm đấy chứ? Hu hu hu, tôi đợi mười năm, cuối cùng cũng đợi được cậu rồi! Hẹn hẹn hẹn! Cậu bây giờ đang ở đâu, tôi lập tức đi tìm cậu!”

[Mì trộn tương]: “Quay lại là tốt rồi. Tôi cũng ở Bắc Kinh, lúc nào cũng có thể hẹn.”

[Tôi là một viên kẹo]: “Hu hu hu, đội trưởng, tôi nhớ cậu muốn chết, cậu còn biết đường trồi lên cái bong bóng à, tôi còn tưởng rằng hu hu hu……”

[Tôi chính là thích ăn kẹo]: “Đội trưởng hôm nay có rảnh không? Lên lịch hẹn."

[Bạn nhỏ tôi bảo vệ bạn]: “Hôm nay không được, sau này đều được"

Tối hôm nay cô còn phải đi đón Thẩm Vân.

Lưu Phương mấy hôm nay đều bận tuyển diễn viên, tìm một hôm rảnh rỗi ra ngoài, mọi người nhất trí thông qua.

[Mở cửa gửi chuyển phát nhanh]: “Đội trưởng biết Yêu の Esports* chứ? Là một khách sạn Esports, đến lúc đó chúng ta thuê một phòng tụ tập, cùng nhau đánh thâu đêm.”

(*Esports: Thể thao điện tử.)

Khương Mạt lấy điện thoại tra địa chỉ, phát hiện cách chỗ cô không xa, ngồi taxi mất bốn mươi phút, cô gửi một tin nhắn đồng ý.

Những người khác cũng không có ý kiến gì.

Hẹn rõ thời gian địa điểm.

[Mở cửa gửi chuyển phát nhanh]: “Đến lúc đó chúng ta làm thế nào để nhận ra nhau? Đội trưởng, hẹn một cái ám hiệu đi.”

Khương Mạt không chút do dự gõ ra khẩu hiệu mà mười năm trước bọn họ tung hoành toàn phục :

“Vương Tước xuất chinh, thốn thảo bất sinh." *

(*Vương Tước ra trận, không một ngọn cỏ nào mọc được.)

“Xuy~~ Quả nhiên là học sinh cấp ba, bùng nổ như học sinh cấp hai.”

Khương Mạt đóng khung chat lại, quay đầu liền nhìn thấy gương mặt ghét bỏ của Nghê Bạt.

Cô cong môi cười: “Chơi game mà, lập một đội chơi.”

Nghê Bạt mặt đầy kiêu ngạo: “Thỉnh thoảng chơi một hai ván, chế không chơi cùng học sinh tiểu học.”

“Không sao, em là học sinh trung học.”

Khương Mạt tiện tay lập một tài khoản mới, lấy tên “Vương Tước".

Nhanh chóng vượt qua hình thức tân binh, nói: “Đến đi.”

Nghê Bạt : “............”

Ba phút sau.

“Đậu má Khương Mạt cái đồ hố đồng đội, bà đây là động đội của em, em gϊếŧ chế làm gì?!”

“Vướng chân vướng tay.”

Năm phút sau, Nghê Bạt:

“Đậu xanh! Đậu xanh! Đậu xanh!”

Hai mươi phút sau, người mới Vương Tước một mình đồ sát toàn bộ người chơi.

Khương Mạt thoát ra khỏi trò chơi, vứt điện thoại sang một bên, khóe miệng cong lên híp mắt liếc Nghê Bạt một cái: “Có một số người không biết gì về năng lực của người khác cả.”

“………. Bản thảo đã học xong chưa mà chơi game? Chơi chơi chơi chỉ có biết chơi, em còn là học sinh tiểu học sao? Mau đi học thuộc kịch bản.”

“….Ờ.”

Vất vả học đến bốn giờ chiều, Khương Mạt lập tức vứt bản thảo sang một bên, đứng lên liền đi: “Em tan học rồi, em phải đi đón ông xã em tan làm.”

Nghê Bạt có chút chua nói: “Trước đây cũng chưa từng thấy em quan tâm chồng em như thế.”

Khương Mạt một bên soi gương một bên hỏi: “Trước đây em thế nào?”

“Trước đây em một bên mơ chồng em thăng quan tiến chức, một bên lại chê anh ta không biết kiếm tiền, chính là như thế.”

Khương Mạt hùng tâm vạn trượng* nói: “Vậy em trước đây đúng là quá ngu ngốc, ông xã em chỉ cần phụ trách xinh đẹp như hoa là được, em phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình.”

(*Hùng tâm vạn trượng: chỉ ý chí lớn lao, hào hùng)

Đang nói chuyện thì Hoa Minh gõ cửa đi vào, mặt đầy căm phẫn: “Anh Nghê, chị Mạt, em vừa nghe nói tổ tiết mục đang tiếp cận Triệu Bằng Kiệt, cũng muốn mời hắn ta làm khách mời, còn muốn anh ta xỉa xói trước mặt chị. Thế này cũng quá đáng quá rồi. Đây không phải cố ý mang chúng ta ra làm trò tiêu khiển sao?! Tổ tiết mục vì tỉ lệ người xem đến mặt mũi cũng không cần nữa rồi!”

Khương Mạt vừa nghe, lập tức hỏi: “Thế còn tiền của chị thì sao? Sẽ không chia cho tên họ Triệu kia đấy chứ?”

Hoa Minh: “………. Vấn đề bây giờ là tiền sao?”

Khương Mạt mặt đầy thành khẩn, dùng lực gật đầu: “Chính là vấn đề tiền nong.”

Đây là tiền mà cô đổi xe Benz cho Thẩm Vân, ai cũng không được phép động vào.

Cô giơ tay xem đồng hồ: “Hỏng rồi, không còn thời gian nữa rồi, Hoa Minh mau đưa chị đi đón ông xã chị.”

Hoa Minh: “..........”

Nghê Bạt trong lòng mệt mỏi, xua tay: “Đi đi, đi đi, cẩn thận một chút, đừng để bọn chó săn chụp được.”

Đúng là khiến cho người ta hao tâm tổn trí, sao anh lại dính vào cái cục nợ này không biết.

Lúc sắp ra khỏi nhà, Nghê Bạt chợt nhớ đến điều gì, chạy ra ngoài cửa hét một câu về phía hai người:

“Tối về sớm một chút, em vẫn chưa học hết bản thảo.”

Một ngón tay giữa trắng nõn thò ra giữa cửa thang máy đang chậm chậm đóng lại rồi rụt lại nhanh như bay.

_ _

Thư ký Trương đẩy cửa bước vào.

“Boss, Bùi Tổng nói hoàn tất sửa chữa bug của hệ thống ít nhất cần thêm hai tiếng nữa.”

Thẩm Vân nhìn đồng hồ, bốn giờ mười rồi, anh phải đi ra trước đợi cô, bây giờ thu dọn đồ đạc đi xuống, thời gian vừa đúng.

“Để cho Bùi Tổng bọn họ bận đi, sửa chữa xong rồi thì nói với tôi một tiếng.”

Thư ký Trương chút nữa thì không kìm được sự kinh ngạc trên gương mặt, hỏi:

“Ngài hôm nay về sớm như vậy sao?”

“Ừm, có chút chuyện.”

Thẩm Vân lấy kính ra đeo lên.

Thư ký trương cắn chặt đầu lưỡi mới không bật ra câu hỏi nào, boss không muốn nói, thuộc hạ như cậu ta khẳng định không có tư cách hỏi, nhưng mà thật sự rất muốn biết.

Cậu ta vào công ty bốn năm rồi, lần đầu tiên nhìn thấy boss tan làm sớm, hơn nữa có một lúc mà nhìn đồng hồ ít nhất hơn mười lần.

Còn cả chuyện tối hôm qua ở trên nhóm wechat, cũng vò đầu bứt tai muốn biết.

A a a, cảm giác rõ ràng biết có bát quái mà không dám hỏi đúng là khó chịu chết mất.

Thẩm Vân đợi từ bốn giờ đến mãi bốn giờ năm mươi, cuối cùng nhận được một tin nhắn:

Khương Mạt: "Thẩm Vân, em xin lỗi, em đột nhiên có việc gấp không đi đón anh được, anh tự mình về nhà nhé, đi đường nhớ cẩn thận. [bắn tim]”

Thư ký Trương: “........”

Đây là tin nhắn của ai!

Boss online biểu diễn thay đổi sắc mặt, đậu xanh!

Đôi môi nhếch lên của Thẩm Vân từ từ mím chặt, anh đặt điện thoại lên bàn làm việc, nhìn chằm chằm một lúc, đưa tay chậm rãi ấn màn hình, gửi đi một dòng tin nhắn.

Thẩm Vân đưa mắt lên nhìn, ánh mắt đằng sau cặp kính một mảng lạnh nhạt: “Một tiếng. Nói với Bùi Thiên Ý, một tiếng sau vẫn chưa sửa xong, cậu ta đừng nghĩ đến phép năm năm nay nữa.”

Khương Mạt ôm điện thoại ngồi trong xe tức muốn phát nổ rồi.

Địa chỉ mà cô đang ở không biết tại sao bị tiết lộ ra ngoài, vừa ra khỏi tiểu khu liền bị bọn chó săn âm thầm bám theo, liên tục chụp trộm.

Cô không sợ bị chụp, nhưng không thể dẫn bọn chó săn này đến chỗ của Thâm Vân được.

Hoa Minh thấp thỏm quay đầu, hỏi: “Chị Mạt, chúng ta làm thế nào bây giờ?”

Bị bọn chó săn bám theo, làm cái gì cũng không được.

khương Mạt: “Cứ lái bừa đi.

Cô xị mặt nhắn tin cho Thẩm Vân, đợi nhận được tin nhắn trả lời của anh, chỉ có bốn chữ: “Em bận việc đi”

Cô càng tức giận.

Thẩm Vân từ nhỏ đã lòng dạ hẹp hòi, cô hứa đón anh tan làm mà không làm được, anh nhất định tức giận rồi.

Cơn giận trong chớp mắt bùng nổ.

Đến chỗ vắng người, cô đột nhiên nói: “Dừng xe!”

Xe dừng lại, cô mở cửa xe bước xuống, dẫm lên giày cao gót hùng hổ đi về phía chiếc ô tô con màu đen ở phía sau, giật mạnh mở cửa xe, giật lấy cái máy chụp ảnh đang chĩa thẳng vào mình.

Tên chó săn ngồi trong xe bị cô dọa giật nảy mình, không đợi phản ứng kịp, một gương mặt diễm lệ động lòng người tiến đến ngay trước mắt.

“Chụp rất vui phải không?”

Một giây sau, mặt cô lạnh lại, tức giận đập mạnh máy chụp ảnh trong tay xuống đất, vỡ thành mảnh vụn.

Thẻ nhớ bên trong rơi ra ngoài, gót giày nhỏ nhọn hung hăng giẫm lên, nghiền thành hai mảnh.

Cái máy bảo bối của hắn!

Tên chó săn đau lòng hét lên một tiếng, tiếp đến lại bị Khương Mạt lôi từ trong xa ra ngoài, dùng đế giày đạp mạnh vào đùi hắn, đem hắn ấn lên trên xe, cô cười lạnh:

“Sau này tôi gặp anh một lần đánh anh một lần, không sợ chết thì cứ tiếp tục chụp.”

Tên chó săn đau đến mặt mày dữ tợn, che đùi, căng dây thanh quản giọng run run:

“Cô…… cô cứ đợi đấy, tôi sẽ không bỏ qua cho cô.”

Một bên đe doạ một bên vội vã lên xe, chạy nhanh như chớp.

Hoa Minh chạy đến, nhìn Khương Mạt muốn nói lại thôi.

“Sao thế? Không được đánh?”

“Không phải…….”

Hoa Minh ngập ngừng nói: “Chị Khương, đắc tội bọn chó săn không tốt đâu.”

Những người này giống như ruồi bọ ngửi thấy mùi thịt, đuổi cũng không đuổi đi được, cứ bám theo mãi, không biết khi nào thì xông đến cắn bạn một phát.

“Không sao cả, danh tiếng của chị còn có thể thối hơn bây giờ được nữa hay sao?”

“…… Đúng là không thể…”

“Vậy không phải xong rồi sao.”

Khương Mạt quay người nhìn về phía chiếc xe minivan rách nát ven đường, đi thẳng đến.

Người trên xe nhìn thấy toàn bộ một màn vừa rồi, ôm máy quay phim run bần bật, xong đời rồi, bản thân sẽ không bị đập đấy chứ.

Cô bước đến, cúi người xuống, cười híp mặt gõ gõ cửa sổ, yên lặng chờ đợi.

Cửa sổ đáng thương chầm chậm hạ xuống.

Khương Mạt cười ôn hoà dị thường: “Chuyện xảy ra vừa rồi đều quay lại rồi phải không?............ Nhờ anh một việc, nếu hắn ta dám bôi nhọ tôi, anh giúp tôi làm sáng tỏ một chút, được chứ?”

Người trong xe phát hiện mình vừa thoát một kiếp nạn, vội gật đầu không ngừng.

Ngồi lại vào trong xe, Hoa Minh hỏi: “Còn đi đón anh Thẩm nữa không ạ?”

“Bỏ đi, quay về thôi.”

Khương Mạt cả người đều ủ rũ. Lỡ như vẫn còn chó săn đi theo cô không phát hiện thì phải làm sao? May mà cô vẫn còn có điện thoại, có thể nói chuyện với anh qua wechat.

Hê hê hê, nhắn tin nói chuyện yêu đương cũng là lựa chọn không tồi nha. Cô lập tức vui vẻ trở lại.

_ _

Trong văn phòng, Bùi Thiên Ý gõ bàn phím kêu bồm bộp, mắng lớn:

“Cái đệch! Thẩm Vân cái tên móng heo này, cho anh ta một tiếng sửa xong thử xem. Bị đàn bà đá rồi lấy chúng ta ra trút giận đây mà. Ông trời lúc nào mới hiển linh, thu thập cái tên tiện nhân lòng dạ đen tối này a a a a!”

“Thẩm Tổng, anh đến rồi.”

Loảng xoảng!

Bùi Thiên Ý lập tức ngồi ngay ngắn lại.

Đằng sau truyền đến một trận cười khúc khích.

Bùi Thiên Ý quay đầu lại: “Bạch Ninh Thư, cậu muốn chết phải không?”

Bạch Ninh Thư: “Tôi đây là muốn tốt cho cậu, lỡ như bị Thẩm Vân nghe thấy thì phép năm năm sau của cậu cũng không còn.”

Bùi Thiên Ý không nhịn được nghĩ mà sợ, nhưng vẫn phải cứng mồm cứng miệng một chút.

“Tôi mà sợ anh ta? Cái đồ trạch nam không có đời sống tìиɧ ɖu͙©.… Hơn nữa không phải anh ta sớm đã tan làm rồi hay sao?”

Bạch Ninh Thư ngồi xuống bên cạnh cậu ta: “Chưa, vẫn trong văn phòng kìa, vừa rồi tôi đi tìm cậu ta, mặt đen xì xì, bộ dạng chết tiệt như không được thoả mãn nhu cầu vậy.”

“Ha ha ha, tôi biết ngay là anh ta bị đàn bà đá rồi ha ha ha.”

Nháy mắt cân bằng lại tâm lý.

Thẩm Vân nhìn chằm chằm vào điện thoại trên bàn làm việc, từ lúc anh trả lời tin nhắn đến bây giờ vẫn luôn không có động tĩnh gì.

Lại một lúc lâu sau, điện thoại mới kêu lên.

Anh chậm rãi ngồi nghiêm chỉnh lại, cầm điện thoại lên xem, là tin nhắn của Khương Mạt.

Cô đem chuyện mình bị chó săn bám theo nói cho anh, lại nói thêm: “Trước lúc em chuyển nhà để cắt đuôi bọn chó săn kia đều không thể đến tìm anh được. Thẩm Vân, anh mấy hôm nay nhất định phải nhớ em, nghe rõ chưa.”

Thẩm Vân xem xong đẩy đẩy mắt kính.

Cô ấy đánh paparazzi* rồi.

(paparazzi: cánh nhà báo chuyên đi săn tin tức, còn gọi là chó săn).