Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thì Ra Anh Vẫn Luôn Ở Đây

Chương 1

Chương Tiếp »
Nhắc đến Khương Mạt, quả thực là chuyện cười số một của giới giải trí.

Kỹ thuật diễn xuất kém cỏi không nói, còn cả ngày xây dựng hình tượng hoa khôi học bá lạnh lùng, giới giải trí nhiều nữ minh tinh như vậy, gần như bị cô ăn vạ lôi kéo giẫm đạp hết một lượt rồi.

Kết quả lúc tham gia chương trình tạp kĩ, đến tên của khách mời cũng không biết đọc, vi phân và tích phân là cái gì cũng không biết, hình tượng sụp đổ đến không thể sụp đổ hơn được nữa.

Trước đây không lâu còn bị bóc ra tin tức cô với một nam minh tinh nửa đêm ra vào khách sạn, tư thế ám muội.

Vốn dĩ cho rằng sắp công khai chuyện tình cảm, kết quả vừa bóc quần chúng ăn dưa liền kinh ngạc đến rớt dưa –– Ngọc Nữ thanh thuần Khương nữ thần đã kết hôn từ lâu.

Mọi người sau khi phản ứng lại, Khương Mạt có quan hệ mờ ám với không ít người khác giới trong giới giải trí, cũng không biết đã cắm bao nhiêu cặp sừng lên đầu chồng cô rồi.

Trên mạng dân tình sôi sùng sục, chủ đề #Khương Mạt cút ra khỏi giới giải trí# thậm chí còn lên hot search.

Sau đó, mọi người nghe nói Khương Mạt tức đến ngất đi rồi.

Mọi người đều hả lòng hả dạ, hi vọng cô vĩnh viễn đừng tỉnh lại.

……….

Khương Mạt cảm thấy bản thân đã ngủ rất lâu rất lâu, cơ thể rất nặng, đến ngón tay cũng không động đậy được, trong ý thức mơ hồ nghe thấy có người nói:

“Ta thật sự vẫn luyến tiếc cơ thể này, mặt đúng là rất đẹp, sử dụng cũng rất thoải mái, nhưng ai bảo cái tên Thẩm Vân quá vô dụng, đã nói hai mươi tư tuổi thì có thể thăng quan tiến chức vùn vụt, hiện tại đã hai mươi tám rồi, vẫn là tên nhà nghèo đi làm thuê…..”

Thẩm Vân?

Là Thẩm Vân mà cô biết hay sao?

Một giọng nói khác trả lời:

“Có thể là do hiệu ứng cánh bướm, cô ra vào cơ thể của nữ chính, làm thay đổi quỹ đạo vận mệnh của nam chính.”

“….. Bỏ đi, dù sao danh tiếng của cơ thể này cũng thối triệt để rồi, chồng thì lại là một tên vô dụng, mười năm này coi như cho chó ăn rồi. Mi giúp ta tìm cơ thể mới, chúng ta lập tức rời đi, tránh cho mấy người kia theo mông ta đến đòi nợ.”

Một giây tiếp theo cơ thể Khương Mạt nhẹ tênh, lại mơ một giấc mơ.

Cô mơ thấy mình vốn dĩ là nữ chính trong một bộ tiểu thuyết, năm mười tám tuổi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bị một cô hồn dị thế mang theo hệ thống chiếm thân xác.

Đối phương muốn kéo dài ánh hào quang của nữ chính, thuận buồm xuôi gió làm người chiến thắng của nhân sinh, đáng tiếc cánh bướm vừa vỗ, lại thêm chơi không lại các kiểu nam phụ nữ phụ độc ác, người chiến thắng trong cuộc đời lại trở thành kẻ thua cuộc.

Đối phương khiến cuộc đời cô tăm tối rối loạn, vừa nhìn không còn cách nào cứu vãn liền dứt khoát phủi mông ra đi, tìm cơ thể mới, bỏ lại cục diện rối rắm.

Khương Mạt trong mơ suýt chút nữa thì chửi thề, đây là kiểu người gì thế không biết, chưa được sự đồng ý của chủ nhân đã vào nhà người khác la cà không nói, vừa ở liền ở mười năm, trước khi đi còn để một đống phân ở phòng khách chờ đón chủ nhân.

Quá không có tố chất!

Cô chính nghĩa tức giận đầy một ngực, “ào” một tiếng, một cốc nước lạnh tạt vào mặt cô.

Khương Mạt giật mình, tiếp đến lại nghe thấy có người ở bên cạnh nói chuyện, giọng nói chói tai, giống như tiếng vịt bị bóp cổ kêu vậy.

“Em ngất giỏi lắm, để bà đây đi chùi đít cho em, em còn không chịu tỉnh dậy, hôm nay…..”

Hôm nay?!

Khương Mạt trong nháy mắt bật dậy khỏi ghế sô pha, buột miệng thốt ra:

“Ôi đệch! Mình hôm nay có hẹn với đồng đội gặp….”

Nói được nửa câu, nửa câu còn lại mắc kẹt trong cổ họng.

Người đàn ông cao lớn nhưng lại ái ái trước mặt này là ai?

Nghê Bạt thấy cô tỉnh lại, ưu nhã đặt tách trà trên tay xuống, cong ngón tay hình hoa lan bắt đầu chửi như tát nước:

“Em nói xem, tại sao em lại ngu ngốc như vậy? Chế đã nói với em là Tần Mộng Dao và cái tên tiểu yêu tinh mà cô ta giới thiệu cho em không phải loại tốt đẹp gì, bây giờ thì hay rồi, chế không cần biết em đã ngủ với hắn hay chưa, dù sao thì em cùng với người ta ra vào khách sạn bị bắt chụp tại hiện trường là sự thật, đến chuyện đã kết hôn cũng bị bại lộ rồi, đây là nɠɵạı ŧìиɧ! Em nói xem, có phải em cả ngày ra ngoài đều không mang theo não không? Ngày mai em đợi mà cút ra khỏi giới giải trí đi!”

Khương Mạt nghệt mặt ra, cúi đầu nhìn đôi bàn tay trắng nõn như tuyết, móng tay rất dài, được cắt tỉa tinh tế đẹp đẽ không tô vẽ.

Đây đúng là tay của cô.

Không đúng, là tay của cô nhưng lại trắng hơn tay cô rất nhiều, hơn nữa xưa nay cô đều không nuôi móng tay, chơi game rất vướng víu.

Cô nhớ rõ ràng bản thân vừa mới thi đại học xong, vì không muốn cô cả ngày chơi game nên bố mẹ đã đưa cô đi du lịch. Cô đã hẹn với đồng đội trong game, đợi ngày mai về nhà sẽ cùng nhau tụ tập giao lưu.

Bây giờ tại sao lại xuất hiện ở đây?

Cô đột nhiên nhớ lại giấc mơ vừa rồi, còn cả đoạn đối thoại ban nãy – – mười năm này coi như cho chó ăn rồi.

Cô mở to mắt. Không phải chứ, chẳng nhẽ cô thật sự bị người khác xuyên vào cơ thể mười năm hay sao?

Thấy cô ngẩn người không có chút phản ứng nào, Nghê Bạt càng tức giận, cầm lấy điện thoại, mở weibo nhét vào trong tay cô:

“Em coi như không có chuyện gì đúng không…. Em tự mình xem đi, xem xem danh tiếng Khương nữ thần của em thối đến mức nào rồi, em mau xem cho chế.”

Khương Mạt theo bản năng cầm lấy điện thoại, là weibo của cô, mở phần bình luận, bên dưới là cả một vùng mắng chửi:

[Khương học bá chưa từng nghe qua vi phân với tích phân, có phải đến “nɠɵạı ŧìиɧ” cũng chưa từng nghe qua?]

[Số báo đặc biệt số báo đặc biệt, nữ thần thanh thuần ẩn giấu kết hôn bảy năm không cam chịu cô đơn, cùng với nam minh tinh tuyến mười tám nửa đêm hẹn nhau ở khách sạn AVI, ai muốn để lại địa chỉ.]

[Chồng của Khương nữ thần là ai? Mau ra đây, vợ anh đội mũ xanh cho anh rồi kìa!]

[Người bình thường ngoài giới, chuyện này ầm ĩ như vậy mà vẫn không lộ diện, cũng đủ hèn nhát.]

[Vì tiền thôi. Danh tiếng của Khương nữ thần có thối đi nữa, những năm này cũng kiếm được không ít, nam đào mỏ X nữ nɠɵạı ŧìиɧ, xứng đôi vừa lứa!]

[Có điều chuyện này lộ ra, Khương nữ thần liệu có phải đền tiền? Tiền cô ta kiếm được có đủ bồi thường không?]

[Đền tiền không thành vấn đề, minh tinh thiếu gì tiền, chỉ có điều chồng cô ta nên ly hôn với cô ta rồi, ha ha ha.]

[Ha ha ha, thảm ~]

Nghê Bạt: “Em xem bên dưới weibo của em, rồi xem xem bên dưới weibo nhà người ta!”

Nghê Bạt dùng sức chọc một cái, mở ra trang chủ weibo của một nam minh tinh gọi là Triệu Bằng Kiệt.

Khương Mạt bị cái cằm nhọn của ảnh đại diện trên weibo chọc cho đau mắt.

Trang chủ vừa mới phát một dòng trạng thái.

Triệu Bằng Kiệt: Xin lỗi, tôi xin rút lui.

Bên dưới kèm theo một bức ảnh, trong bức ảnh là hình ảnh một người tự rời đi trong màn đêm. Rất có cảm giác ưu thương đẹp đẽ trong đêm khuya tĩnh mịch.

Bên dưới quả nhiên đều là bình luận đau lòng:

[Kiệt Kiệt đáng thương nhà chúng ta, bị phụ nữ cặn bã lừa gạt tình cảm, suýt chút nữa thành tiểu tam.]

[Tỉnh táo lại, người phụ nữ như thế này không đáng để anh yêu!]

[Đừng đau lòng nữa, em không phản đối thần tượng yêu đương, nhưng lần sau anh nhất định phải lau sạch mắt, đừng có thơm thối đều đem về nhà.]

[Như này so ra, vẫn là Tần Mộng Dao tốt, uổng công Tần Mộng Dao đối xử tốt với Khương Mạt như vậy, Khương Mạt vẫn cướp người đàn ông mà cô ta thích.]

Nghê Bạt:

“Em nhìn thấy chưa? Tốt xấu gì em cũng là một nữ diễn viên tuyến hai, bị một tên yêu quái thẩm mỹ dẫm lên đầu, rõ ràng là hắn theo đuổi em, kết quả bây giờ hắn trở thành kẻ bị hại. Còn cả Tần Mộng Dao kia, em có biết chế tốn bao nhiêu công sức để giành về vai diễn Yến Khuynh Thành cho em không? Bây giờ người ta chẳng tốn hơi tốn sức đã lấy tới tay rồi. Trong đầu em có phải chứa toàn phân không hả?”

Yến Khuynh Thành là một nhân vật vô cùng đặc sắc trong bộ kịch bản được cải biên từ trò chơi, diễn tốt tuyệt đối có thể nổi tiếng, mấy cô nữ minh tinh tranh giành ầm ĩ đến khói súng mịt mù.

Vốn dĩ trước đây Khương Mạt là người có hi vọng lớn nhất.

Nghê Bạt càng nói càng giận, nếu không phải gương mặt này vẫn còn chỗ dùng đến, anh sớm đã đem cái tên ngu xuẩn này đóng băng* rồi.

(*Đóng băng: dừng tất cả các hoạt động của nghệ sĩ.)

Tên ngu xuẩn đột nhiên ngẩng đầu, chỉ vào thời gian hiển thị trên điện thoại: “Bây giờ là năm 2019?”

Nghê Bạt: “……..”

Anh đúng là xui xẻo tám đời rồi mới vớ phải kẻ không khiến người ta bớt lo này.

Ai biết được Khương Mạt chọc điện thoại nhìn một hồi, lại hỏi: “Anh làm gì vậy?”

Nghê Bạt nghẹn một búng máu ở cổ họng, nửa buổi hô hấp mới thuận khí, đanh giọng nói: “Bà đây là Nghê Bạt, bà đây là quản lý của em, em bị đập đầu đến ngốc luôn rồi sao?!”

Vậy mà dám chiếm tiện nghi của cô.

Vừa tỉnh dậy liền bị chỉ vào mũi mắng te tua, tính khí của Khương Mạt vốn cũng không phải dễ chịu gì, trong chớp mắt bùng nổ rồi.

Khương Mạt mặt không biểu cảm đặt văn kiện trong tay xuống, nói: “Vậy anh có biết tôi là ai không?”

Nghê Bạt cười lạnh: “Đến đây đến đây, để bà đây nghe xem ngài là vị lão đại nào?”

Khương Mạt nhếch mép cười: “Bà đây là mẹ anh!”

Nghê Bạt ôm ngực chỉ vào cô, đang định mắng người thì đột nhiên phản ứng lại: “Em….em không lẽ thật sự không biết chế là ai sao?”

Khương Mạt gật gật đầu.

“Em là ai?”

“Khương Mạt.”

Không sai.

“Bao nhiêu tuổi rồi?”

“Mười tám.”

“……….”

Nghê Bạt vỗ trán: “Xong rồi, vị này còn cho rằng mình là thiếu nữ xinh đẹp mười tám tuổi.”

Nghê Bạt sụp đổ mất nửa ngày, cuối cùng cũng thu lại cảm xúc, chìa ra ba ngón tay: “Đây là số mấy?”

Trong phút chốc, ánh mắt Khương Mạt nhìn anh như nhìn một kẻ thiểu năng.

“Được rồi được rồi, chế biết câu hỏi này quá dễ…. em thật sự cho rằng mình mới có mười tám tuổi? Em bây giờ đã hai mươi tám rồi biết không hả?”

Khương Mạt nghĩ một hồi, lắc đầu: “Tôi nhớ rõ mấy hôm trước tôi vừa mới thi đại học xong.”

Khi cô mười tám tuổi mất trí nhớ như trong các tình tiết máu chó thịnh hành, dù sao cũng dễ chấp nhận hơn so với việc bị người khác xuyên mười năm.

Nghê Bạt thở dốc, tức đến tự lấy tay dùng lực quạt cho mình, đôi mắt căm giận nhìn chằm chằm Khương Mạt.

Hình như đúng là cô không giống với trước đây, trước đây Khương Mạt mang theo cảm giác ưu việt “các vị ngồi ở đây đều là đồ ngốc”, ánh mắt cao cao tại thượng, vô cùng khiến người khác khó chịu.

Nhưng Khương Mạt hiện tại…….

Vậy mà anh lại có cảm giác quỷ dị, Khương Mạt ở trước mặt này nhìn thuận mắt hơn “nữ thần thanh thuần bông hoa cao lãnh” nhiều.

Đáng tiếc, mặt có đẹp hơn nữa, đôi mắt có thiếu nữ hơn nữa thì cuối cùng vẫn là cô tự hành chết mình rồi.

Giới giải trí vốn dĩ hà khắc hơn với nữ giới, nɠɵạı ŧìиɧ càng là vết nhơ mà quần chúng không thể tha thứ nhất.

Trừ phi có thể tẩy trắng chuyện nɠɵạı ŧìиɧ…..

Nhưng làm thế nào để tẩy đây? Việc đã như ván đóng thuyền….

Khương Mạt nhìn vị nhân sĩ không rõ giới tính trước mặt, một giây trước còn kêu như vịt bị vặt lông, bây giờ lại chìm đắm trong thế giới riêng của mình, ngay sau đó liền không thấy hứng thú mà dời tầm nhìn đi hướng khác.

Quay đầu lại là một tấm gương thử đồ, ánh đèn trong gương phản chiếu lên gương mặt quen thuộc, trang điểm tinh xảo.

Gương mặt này cô đã nhìn mười tám năm, nhưng mà con mẹ nó, cô lại dám trang điểm đi học, lão già họ Lí có thể sẽ tóm cô đến sân thể dục phạt chạy mười nghìn mét.

Hình như cô thật sự tỉnh dậy ở mười năm sau rồi.

Cô ngẩn người mất nửa ngày, cuối cùng cũng tiêu hoá hết cái sự thật kỳ quái này.

Khương Mạt hai mươi tám tuổi, cuối cùng cũng không cần phải học toán nữa, vạn tuế!

Hơn nữa bản thân hình như còn trở thành minh tinh, minh tinh chắc là rất có tiền đây.

Cô muốn thực hiện lý tưởng của bản thân, mua một căn nhà nhỏ hai tầng, bên trên mở tiệm internet, bên dưới mở võ quán, chăm chỉ làm việc, kiếm tiền nuôi gia đình, gả cho Thẩm Vân, đi trên đỉnh cao của cuộc đời.

Dù sao cô cũng đồng ý với Thẩm Vân, sau này sẽ kiếm tiền nuôi anh, tuyệt đối không thể nuốt lời.

“Đúng rồi, ly hôn!”

“Tôi có bao nhiêu tiền?”

Hai người đồng thanh nói.

“Trước tiên em đừng quan tâm cái này.”

Nghê Bạt tiến lên phía trước hai bước, nhìn chằm chằm cô nói, trong mắt xẹt qua tia sáng quỷ dị:

“Việc em cần làm bây giờ là tỏ ra đáng thương, càng đáng thương càng tốt. Em nói em với chồng kết hôn bảy năm, vẫn luôn bị anh ta lạnh nhạt, em với chồng em căn bản không có tình cảm, ai chơi theo ý người ấy, hơn nữa hai người cũng đang làm thủ tục ly hôn. Chồng của em không phải là người đi làm bình thường sao? Đưa cho hắn một khoản tiền để hắn phối hợp diễn kịch với em, những việc còn lại em không cần quản nữa.”

Nói rồi Nghê Bạt rút điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại:

“Hoa Minh à? Mau chóng giúp chế chuẩn bị một phần đơn thỏa thuận ly hôn. Ngay bây giờ, lập tức!”

Cúp điện thoại, Nghê Bạt kéo Khương Mạt dậy, đẩy cô vào phòng thay đồ:

“Em mau đi thay quần áo, chúng ta lập tức đến nhà em bàn chuyện ly hôn với chồng em.”

Khương Mạt: “…….”

Cô rõ ràng là thiếu nữ vị thành niên chưa tròn mười tám tuổi, vậy mà đã kết hôn rồi, lại còn chuẩn bị ly hôn nữa, thế giới này con mẹ nó đúng là vi diệu.

“Đợi một chút đợi một chút.”

“Lại sao nữa?”

Khương Mạt một mặt nghiêm túc, hỏi:

“Có phải tôi có rất nhiều tiền không?”

Nghê Bạt:

“…….. Bình thường, khoảng hơn mười triệu tệ.”

Khương Mạt thường nói chồng cô sau này sẽ kiếm được rất nhiều tiền, bình thường tiêu tiền cực kỳ mạnh tay, xuất đạo bao nhiêu năm nay căn bản chẳng tích cóp được bao nhiêu.

“Ôi đệch! Tôi cũng có tiền quá đi chứ!”

Mười triệu tệ đủ để cô mua căn nhà nhỏ hai tầng trong khu vành đai 3!

“Ha ha.”

Nghê Bạt cười lạnh một tiếng: “Em có biết nếu không thể tẩy trắng thì em phải đền bao nhiêu tiền không?”

“Bao nhiêu?”

Nghê Bạt chìa ra ba ngón tay.

Cô thở phào một hơi:

“Không nhiều, bồi thường ba triệu vẫn còn thừa lại bảy triệu!”

Nghê Bạt: “…… Em nằm mơ à, ba mươi triệu ba mươi triệu!”

“……”

Khương Mạt lập tức vào phòng đóng cửa: “Tôi lập tức thay quần áo cùng anh đi ép hôn!”

Căn nhà hai tầng của cô tuyệt đối không được bay mất.

Tốc độ của Hoa Minh rất nhanh, Khương Mạt vừa thay xong quần áo thì văn kiện đã được mang tới rồi.

Một đoàn người xuống lầu, ngồi vào xe đi tìm ông chồng chưa gặp mặt của Khương Mạt.

Lúc này Khương Mạt mới phát hiện cô với chồng quanh năm ở riêng, chỗ cô ở là công ty sắp xếp cho, chồng cô thì ở tại nhà của anh.

May mà Hoa Minh biết địa chỉ nhà, nếu không bọn họ tìm người cũng không biết đi đâu tìm.

Hoa Minh cầm văn kiện có chút thấp thỏm:

“Anh Nghê, chị Khương, nếu anh ta không chịu phối hợp thì làm thế nào?”

Dù sao với đàn ông mà nói, bị cắm sừng đúng là nỗi nhục khó mà tha thứ được..

Nghê Bạt còn chưa mở miệng Khương Mạt đã vung vung nắm đấm:

“Dụ dỗ trước, dụ dỗ không được thì uy hϊếp, uy hϊếp không được thì tẩn anh ta!”

Nghê Bạt: “.......”

Hoa Minh: “ .......”

Cô chỉ là ký ức dừng lại năm mười tám tuổi, bộ dạng chị đại vườn trường thành thục này là chuyện gì thế này?!

Hai người nhìn nhau một cái, đột nhiên trong lòng có dự cảm không lành.

Khương Mạt mười tám tuổi không phải chính là nữ giáo bá* đấy chứ?

(*Đại ca vườn trường.)

Ông trời ơi!

………….

Xe đi vào một tiểu khu cũ, Khương Mạt kinh ngạc, lúc cô mười tám tuổi chính là sống ở nơi này, không lẽ chồng cô đúng là tên vô dụng đến nhà cũng không mua được phải ở nhà gái đấy chứ?

Đứng trước cửa tòa nhà, Hoa Minh nói:

- Chính là ở đây, phòng 302 tầng 3.

Đúng là nhà của cô.

Khương Mạt hít sâu một hơi, cô nhất định phải ly hôn.

Đây là nhà của cô, để cho một người đàn ông không rõ ràng ở, không có cửa!

Khương Mạt đi đằng trước, mười năm trôi qua rồi, hành lang bị phá hoại rất nhiều, nhưng trong ký ức của cô, không lâu trước đây ngày nào cô cũng đi qua nó.

Tất cả đều trôi qua rất lâu rồi, chỉ còn mình cô dừng lại ở mười năm trước đây.

Đến cửa phòng 302, gõ cửa.

Cửa mở ra, thanh niên sạch sẽ tuấn tú đứng ở trong cửa phòng, ánh mắt hờ hững, tựa như còn mang theo một chút ghét bỏ, lạnh nhạt nói:

- Có chuyện gì?

Không hề có ý định để mọi người vào phòng.

Nghê Bạt lần đầu tiên nhìn thấy chồng của Khương Mạt, không nhịn được nhìn thêm hai cái.

Có người đàn ông cực phẩm thế này, Khương Mạt đần độn kia sao lại bị tên phẫu thuật thẩm mỹ mặt xà tinh kia câu dẫn chứ?

Nếu nói vì không có tiền, cái tên phẫu thuật thẩm mỹ lỗi kia chẳng phải cũng nghèo rớt hay sao.

Đúng là chỉ có một chữ “ngu".

Mặt Khương Mạt đần ra.

Không ngờ người mở cửa lại là Thẩm Vân!

Thẩm Vân trông trưởng thành trầm ổn hơn, đồng thời cũng trở lên lạnh nhạt hơn!

Cô quá kinh ngạc, đến Hoa Minh đẩy cô mấy lần cô đều không phản ứng lại.

Thẩm Vân không đợi được câu trả lời, chau mày đưa tay định đóng cửa, Hoa Minh vội vàng rút ra văn kiện, nói:

- Anh Thẩm xin chờ một chút, tôi với chị Khương Mạt đến là để bàn chuyện ly hôn.

- Ly hôn?

Ánh mắt anh khẽ chuyển động, dừng lại ở trên người Khương Mạt, trở lên phức tạp khó giải thích, nhàn nhạt nói:

- Tôi không ly hôn.

- Hoặc là anh có thể xem xét một chút, đây là giấy thỏa thuận, nếu anh còn có yêu cầu gì khác chúng ta có thể thương lượng……

Hoa Minh vừa định đưa giấy thỏa thuận qua thì bị một bàn tay giữ chặt lại.

Khương Mạt:

- Không ly hôn nữa, không ly hôn nữa! Nếu anh ấy đã không đồng ý thì chúng ta không ly hôn nữa.

Nghê Bạt: …….???

Hoa Minh: ……???

Là ai vừa rồi còn nói uy hϊếp dụ dỗ, không được liền tẩn anh ta?

Mặt mũi đâu?

Chuyện bồi thường ba mươi triệu tệ cũng quên rồi sao?!

Cô ngốc này, không phải vẫn còn mơ giấc mơ ông xã lập tức thăng quan tiến chức đấy chứ?