Lễ kỷ niệm ngày thành lập trường trung học Tam Thanh tổ chức trong vòng một tuần, Phó Học Nham gọi điện nhắc Thẩm Lâm để anh nhớ kỹ thời gian, đến lúc đó cùng đi xem.
Thẩm Lâm dậy sớm chuẩn bị ra ngoài mua ít đồ, vừa mở cửa nhà, đúng lúc Phó Học Nham kéo vali bước lên bậc thang cuối cùng.
Thẩm Lâm khó hiểu nhìn hắn: “Anh phải đi công tác sao?”
Phó Học Nham mỉm cười với anh: “Anh phải về nhà.” Dứt lời ôm anh vào lòng: “Chào mừng anh không?”
Thẩm Lâm ngơ ngác mặc hắn ôm một hồi lâu, mới vui vẻ nói: “Chào mừng… chào mừng anh về nhà.”
Mấy chậu cây hắn với Thẩm Lâm mua đặt trong công ty, lại đem mấy cây mọng nước tự tay trồng chuyển đến ban công nhà Thẩm Lâm.
Đột nhiên ở chung khiến Thẩm Lâm hơi ngượng, nhưng trong lòng anh cực kỳ vui vẻ.
Từ sau khi Phó Học Nham biết anh thầm mến hắn nhiều năm, anh vẫn luôn lo lắng thái độ Phó Học Nham đối với anh sẽ có thay đổi.
Anh lo lắng, đối với quá khứ Phó Học Nham cảm động lớn hơn thích.
Anh cảm thấy thích là một chuyện thuần túy, không muốn trộn lẫn bất kể một tí tình cảm nào khác.
Sống cùng nhau bình thản lại tự nhiên, trừ lần đó Phó Học Nham không kiềm chế được nỗi lòng ra, sau đó không còn biểu hiện thất thố gì nữa.
Cơm tối hai người cùng nhau nấu, đồ ăn đơn giản ngày thường, có thêm hai bát cháo gạo.
Ăn cơm tối xong Phó Học Nham chủ động rửa bát, Thẩm Lâm bóng lưng trong phòng bếp, hơi xấu hổ mỉm cười, anh cảm thấy, có lẽ Phó Học Nham thích anh nhiều hơn phần cảm động kia.
Trong đêm bọn anh hôn một cách tự nhiên, Phó Học Nham ôm anh dịu dàng lại quan tâm, tuy Thẩm Lâm thẹn thùng, nhưng hai tay vẫn nắm chặt áo ngủ của hắn.
Cho đến khi Phó Học Nham hôn lên cổ anh, đè anh dưới thân, anh mới hơi mở mắt, si mê nhìn Phó Học Nham, Phó Học Nham chống người mình lên, nhẹ giọng hỏi anh: “Có thể không?”
Thẩm Lâm đỏ mặt căng thẳng đến độ phát run, lúc trả lời lại không hề do dự: “Có thể.”
Đôi môi bị hôn lần nữa, quần áo trên người cũng bị cởi sạch từng cái, anh hơi sợ mà vịn bả vai Phó Học Nham, mặc cho hắn liếʍ láp lung tung trên người mình, từ xương quai xanh đến đầu v*, từng bụng nhỏ đến ngón chân.
Anh che mắt mình, cơ thể căng cứng, cho đến khi đầu lưỡi gai gai liếʍ qua bên chân mềm
mại, mới thỏ thẻ lên tiếng: “Phó… Phó Học Nham…”
“Ừm?”
“Em… em ngứa….”
“Ngứa chỗ nào?”
“…. Anh… đừng liếʍ chỗ này… được không…”
“Được.”
Thẩm Lâm nhận được câu trả lời vừa định thả lỏng, chợt nghe người phía dưới cười một tiếng, sau đó ngậm “cậu em” màu hồng nhạt hơi ngẩng đầu giữa hai chân anh.
Anh sợ đến mức co người lại, hai tay vội vàng đặt lên đầu Phó Học Nham muốn đẩy người ra, Phó Học Nham vỗ về vuốt ve bên eo anh, sau đó từ từ nâng hai chân anh lên, đầu lưỡi từ “cậu em” liếʍ ra huyệt sau.
Thẩm Lâm bị liếʍ toàn thân như nhũn ra, đầu lưỡi liếʍ ướt cửa huyệt, chậm rãi thăm dò đi vào một chút, Thẩm Lâm nâng một tay lên bịt miệng, không để mình phát ra âm thanh xấu hổ.
Liếʍ láp hồi lâu, lại đưa ngón tay thăm dò vào mở rộng, mãi đến khi trong cơ thể Thẩm Lâm ướŧ áŧ đầy đủ, Phó Học Nham mới đưa cái thứ cứng rắn của mình, đi vào trong người anh.
Thẩm Lâm mang theo tiếng khóc nức nở, mặc hắn đâm rút hôn môi, hắn liếʍ láp một vành tai đỏ bừng, phun hơi thở nóng ướt hỏi: “Thoải mái không?”
Thẩm Lâm ngoan ngoãn “Ừm” một tiếng, sau đó lại sợ hắn không nghe được, kèm theo tiếng rêи ɾỉ xấu hổ trả lời: “Thoải mái… rất, rất thoải mái…”
Triền miên hồi lâu, cuối cùng hai người bắn ra, Thẩm Lâm vô lực dựa trong ngực hắn, không dám ngẩng đầu, Phó Học Nham nhẹ nhàng vuốt ve lưng anh, làn da trơn nhẵn thỉnh thoảng có chút cảm xúc khác thường rõ ràng, hắn biết đó là vết sẹo mà Hướng Phí đã nói.
Hầu kết hắn trượt lên xuống, ôm chặt Thẩm Lâm hơn.