Thẩm Lâm từng làm rất nhiều việc ngốc, nếu như đếm kỹ từng chuyện, Hướng Phi có thể nói liên tục ba ngày ba đêm.
Anh ta nói cho Phó Học Nham, Thẩm Lâm đã thích hắn rất nhiều năm, lâu đến nỗi mười ngón tay anh ta đếm không hết.
Nhưng cho dù có lâu hơn nữa, anh ta vẫn nhớ kỹ lần đầu tiên khi Thẩm Lâm nói đến Phó Học Nham, trong ánh mắt bắn ra một tia sáng. Tựa như phát hiện ra món quà quý báu nhất.
“Cũng không thể nói Đại Ngoan xúc động, thật ra nó suy nghĩ rất đơn giản, chỉ nghĩ thoải mái được trở thành người cùng một thế giới với anh, sau khi dọn ra ngoài nghỉ ngơi gần hai tháng vết thương trên người mới gần như khỏi, mấy năm nay tôi không thấy được, trên lưng nó chắc vẫn còn vài vết sẹo, bố nó xuống tay nặng lắm. Lúc đó bảo nó sửa lời nói mình sai, nó có chết cũng không nói, cuối cùng thì bị đuổi ra ngoài. Đại học gần như là vừa học vừa làm, sau khi tốt nghiệp nó từng nghĩ đến thành phố anh ở để gần anh một chút. Nhưng mà dì Trần ốm một trận, nó đành từ bỏ, thật ra thì nó không nghĩ tới sẽ gặp được anh một lần nữa.”
“Kỳ thật nó làm nhiều như vậy, cũng chưa từng nghĩ anh có thể đáp lại cho nó, nếu không thì nó đã nói cho anh biết từ lâu, dì Trần biết anh cũng không có gì lạ, dù sao Đại Ngoan cũng cất rất nhiều tập san của trường liên quan đến anh.”
Phó Học Nham gật nhẹ đầu, xách áo khoác nói câu”xin lỗi” chậm rãi ra khỏi cửa.
Kỳ thật trong lòng hắn không có cảm động gì.
Màu đau nhiều hơn.
Toàn bộ trái tim hắn giống như bị cái gì siết chặt lấy, cùn cùn, đau đến nỗi hắn có phần không chịu nổi, hắn giống như một người đứng xem, nghe Hướng Phi nói những chuyện kia, hắn biết được quá khứ khó quên của Thẩm Lâm, cũng biết đoạn quá khứ đó, chính là hắn.
Lúc Thẩm Lâm rửa mặt xong vừa chuẩn bị đi ngủ, chuông cửa bỗng vang lên, anh nhìn đồng hồ, hơi ngờ vực ai sẽ đến muộn như vậy.
Mở cửa, anh hơi giật mình, tóc tai Phó Học Nham hơi lộn xộn, giây phút nhìn thấy anh, nháy mắt kéo anh vào lòng, cơ thể hình như còn run rẩy, Thẩm Lâm giật nảy mình, lo lắng hỏi hắn: “Anh sao thế? Có chuyện gì à? Phó Học Nham?”
Qua một hồi lâu, anh mới nghe người kia khàn khàn giọng nói một chữ: “Đau…”
Thẩm Lâm bị hắn dọa sợ, anh muốn đẩy người Phó Học Nha ra, xem hắn đau ở đâu, nhưng lại không dám đẩy mạnh, chỉ có thể không ngừng vuốt lưng hắn, giọng nói sốt ruột đến mức nghẹn ngào: “Đau… đau chỗ nào?”
Phó Học Nham ôm chặt anh, giọng nói run rẩy đau đớn: “Thẩm Lâm, anh đau lắm…”
“Em… em nhìn xem cho anh được không? Anh đau chỗ nào? Nói… nói em biết được không?”
“Phó Học Nham, anh đau chỗ nào.”
“Nói em biết được không? Anh đau chỗ nào?”
Ôm một lúc lâu, Phó Học Nham mới buông anh ra, Thẩm Lâm kinh ngạc nhìn ánh mắt hắn, càng khó chịu hơn, anh không biết xảy ra chuyện gì, càng không biết an ủi thế nào.
Anh kéo Phó Học Nham vào nhà, rót cho hắn cốc nước ngồi trên sofa với hắn, cảm xúc của Phó Học Nham ổn định lại được một chút, hắn ôm Thẩm Lâm vào lòng, lặng yên không nói lời nào.
Thẩm Lâm thấp thỏm trong lòng, không biết qua bao lâu, Phó Học Nham mới hơi khàn mở miệng: “Tối nay anh có thể ở lại không?”
Thẩm Lâm không nghĩ ngợi gật gật đầu, rửa mặt xong đã hơn một giờ sáng, Thẩm Lâm nằm cạnh hắn không buồn ngủ tẹo nào, Phó Học Nham ôm cả người anh vào lòng vuốt ve lưng anh, Thẩm Lâm hơi căng thẳng, nhỏ giọng hỏi: “Anh còn đau không?”
Phó Học Nham hôn môi anh một cái, ghé vào tai anh nói nhỏ: “Rất đau.”
“Vậy, vậy làm sao bây giờ.”
“Em xoa cho anh được không?” Nói xong nâng tay anh lên đặt trên ngực mình: “Xoa xoa giúp anh đi, nó đau muốn nứt ra.”
Thẩm Lâm dán tay lên ngực hắn nhẹ nhàng xoa, yên tĩnh mấy giây, Phó Học Nham đột nhiên hỏi anh: “Nếu như anh không quay về, em phải làm sao?”
Thẩm Lâm nhất thời chưa kịp phản ứng, mang theo nghi vấn “Dạ?” một tiếng.
Phó Học Nham chôn đầu trong mái tóc mềm mềm của anh, giọng nói hơi biến điệu: “Nếu như anh không thích em, em phải làm sao đây?”
Thẩm Lâm cảm giác đỉnh đầu mình hơi ướt, tay anh xoa ngực Phó Học Nham thoáng dừng, cuối cùng hiểu rõ ý của Phó Học Nham.
Anh hơi cử động lùi xuống dưới, nâng bên mặt Phó Học Nham lên chủ động hôn hắn: “Nhưng anh đã thích em rồi mà.”