Lúc trở về, trong tay Thẩm Lâm có thêm một hộp gỗ hình chữ nhật, bên trong đựng mười mấy cây tươi tốt.
Anh vẫn luôn biết Phó Học Nham ở đâu, nhưng chưa bao giờ đến gần. Giây phút mở cửa phòng ra, đột nhiên anh hơi hoảng hốt, rất muốn biết mấy tháng nay, có phải bản thân mình nằm mơ hay không.
Phó Học Nham thấy anh ngơ ngác đứng ở cửa, cười hỏi: “Không vào sao?”
Thẩm Lâm vội vàng lắc đầu, sau đó đổi giày đi vào. Sàn nhà bằng gỗ, đồ nội thất màu gỗ, trang trí và bố cục cực kỳ thoải mái, khiến người ta cảm thấy ấm áp đáng sống.
Thẩm Lâm không biết mình nên ngồi hay nên đứng, mặc cho Phó Học Nham kéo anh đến bên cạnh sofa, anh đặt gộp gỗ lên bàn trà, có vẻ hơi hẹp.
Phó Học Nham bảo anh thoải mái ngồi, sau đó vào bếp rót
một bình nước, lại lấy hai cái cốc ra: “Phòng này được mẹ anh tân trang lại vào mấy năm trước bà về nước, trước đó anh bận quá, không để ý lắm, hôm qua đột nhiên cảm thấy trong nhà hơi trống trải.”
Thẩm Lâm nhận nước ấm nói cảm ơn, lại nói: “Còn thiếu cái gì, em đi mua với anh.”
Phó Học Nham nhìn anh, suy nghĩ: “Lúc này, hình như không thiếu gì cả.”
Thẩm Lâm bị hắn nhìn hơi đỏ mặt, vội vàng để cái cốc sang bên cạnh lắp bắp nói: “Vậy, vậy nghĩ ra thiếu cái gì, em lại đi mua với anh.”
Phó Học Nham xoa xoa tóc anh, đứng dậy cầm hộp gỗ đặt lên cái bàn cao lên ban công: “Chúng ta cùng trồng những cây này đi?”
Thẩm Lâm thích tất cả những chuyện có thể làm cùng Phó Học Nham, anh vui vẻ đứng lên, vẻn vẹn một chữ “Ừ” cũng có thể nghe ra vui sướиɠ trong lòng.
Đổ một túi đất mùn to vào hộp, lại đem từng cây được bọc bông ướt sang bên cạnh.
Cửa sổ mở một nửa, rèm che nắng thỉnh thoảng tung bay theo từng cơn gió, anh nắng chiếu từ ngoài vào, rắc ánh vàng đầy phòng, Thẩm Lâm cầm một cây sen đá nho nhỏ tìm vị trí thích hợp nhất cho nó, Phó Học Nham một tay chống cằm, nhìn Thẩm Lâm nghiêm túc bận rộn, vốn định giúp anh, nhưng nhìn mãi nhìn mãi, làm sao cũng không rời mắt được.
Mắt Thẩm Lâm đẹp lắm, mắt tròn, đuôi mắt không dài lại hơi nhọn, khiến toàn bộ đôi mắt nhìn nhìn cực kỳ giống quả hạnh nhân đáng yêu, da rất trắng, lúc đỏ mặt lên thấy rất rõ, lúc này ánh nắng vừa chiếu, lông mi nhỏ dài tạo nên một cái bóng nhàn nhạt. Hắn nhìn đến độ mê mẩn, không biết qua bao lâu, mới nghe thấy Thẩm Lâm gọi hắn: “Phó Học Nham? Đưa đá sỏi cho em được không?”
Hắn lập tức kịp phản ứng, mới nhớ ra tay mình còn cầm chặt một túi đá sỏi.
Thẩm Lâm bận rộn nửa ngày, cuối cùng cũng trồng xong mười mấy cây, cuối cùng rải lên một tầng đá sỏi màu sắc, đại công cáo thành xếp lại toàn bộ mấy cây mọng nước, tay anh dính đầy bùn, chuẩn bị đi rửa tay.
Phó Học Nham xung phong nhận việc: “Anh rửa cho em.”
Thẩm Lâm mặc cho hắn dắt đến phòng vệ sinh dội nước xoa xà phòng thơm, bốn bàn tay dính vào nhau cùng rửa cả buổi, cuối cùng xoa ra một đống bọt, Thẩm Lâm đỏ cả tai mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm, ròng rã mười phút mới rửa tay xong, Phó Học Nham lấy khăn mặt lau khô cho anh, nói: “Buổi tối ở lại ăn cơm đi?”
Thẩm Lâm nhìn mình chằm chằm mũi chân gật đầu: “Được, vậy, vậy để em nấu cho?”
“Không cần, để anh nấu.”
Thẩm Lâm kinh ngạc: “Anh biết nấu cơm hả?”
“Biết chứ, dù sao anh sống một mình lâu rồi mà.”
Thẩm Lâm ngẩng đầu có phần mong đợi nhìn hắn: “Vậy em giúp anh được không?”
“Được thôi.”
Nói xong, hai người tới phòng bếp, trong tủ lạnh ngoài mấy gói mì tôm vài miếng bánh mì ra chẳng có gì, Phó Học Nham thở dài: “Xem ra phải đi chợ mua thức ăn trước đã.”
May mà siêu thị không xa, hai người không lái xe, cùng nhau cuốc bộ đi mua thức ăn, dạo một hồi thắng lợi trở về, vừa ra khỏi siêu thị, chợt nghe thấy có người sau lưng kêu lên: “Lâm Lâm?”
Thẩm Lâm khẽ giật mình, vội vàng quay đầu: “Mẹ? Sao mẹ qua bên đây mua đồ?”
Trần Ngọc Thư liếc nhìn Phó Học Nham, đi đến trước mặt hai người: “Siêu thị chỗ nhà mình mấy hôm nay ngừng kinh doanh.”
“À, mẹ để con xách cho.” Nói rồi nhận túi trên tay Trần Ngọc Thư, lại vội vàng giới thiệu: “Anh ấy là… Phó, Phó Học Nham.”
Phó Học Nham lễ phép chào hỏi: “Chào dì ạ.”
Trần Ngọc Thư gật nhẹ đầu, nhìn về phía Thẩm Lâm: “Dạo này con khỏe không?”
“Rất tốt.”
“Vậy là tốt rồi.”
“Bố con gầy đây thế nào?”
“Vẫn thế, hơi ho khan.”
“Bệnh cũ lại phát à?”
“Ài, không sao, mấy hôm nay con thử về thăm xem, mẹ cảm thấy có lẽ ông ấy nhớ con rồi.”
Vành mắt Thẩm Lâm phiếm hồng, suy nghĩ thấy Phó Học Nham đang ở đây vội vàng nhịn xuống, nói tiếp: “Mai con về, vậy giờ con đón xe cho mẹ.” Nói xong bảo Phó Học Nham đợi một lát, vội vàng chạy đến ven đường.
Trần Ngọc Thư nhìn bóng lưng anh, lén xoa khóe mắt, bà cười ôn hòa với Phó Học Nham: “Không ngờ, nhiều năm như vậy các con vẫn bên nhau.”
Ăn tối xong đưa Thẩm Lâm về nhà, hắn đứng dưới lầu, nhìn lên tầng có một nhà đang sáng đèn, hơi xuất thần.
Thời học sinh chuyện khiến Phó Học Nham khó quên có rất nhiều, tỉ như được cử lên sân khấu biểu diễn, tỉ như giành chức quán quân trong đại hội thể dục thể thao.
Khi đó người thích hắn cũng có rất nhiều, thư tình nhận từ cấp hai lên đại học, hầu như chưa từng đứt đoạn, mặc dù đều trả lại hết, nhưng xưa nay cũng không để người khác khó xử, hắn từng trải qua vài đoạn tình cảm, đều là bắt đầu đơn giản, lưu loát tách ra.
Mặc dù mỗi đoạn tình cảm đều không lâu dài, nhưng từ đầu đến cuối hắn tin tưởng tình yêu.
Nó không có sủng hạnh cùng bạn, cũng không đại biểu nó không tồn tại.
Có lúc hắn cũng hi vọng, có thể nhanh gặp được một người có thể nắm tay đi đến cả đời.
Nhưng người này, từ đầu đến cuối chỉ có thể gặp mà không thể cầu.
Thỉnh thoảng trong công việc bận rộn, giành ra một khoảng trống nhỏ, nghĩ xem người kia xuất hiện bằng cách nào, bọn họ sẽ dùng cách gì đi hết một đời. Mãi đến khi gặp được Thẩm Lâm, mãi đến khi càng ngày càng thích Thẩm Lâm, mãi đến lúc hắn cho rằng rất nhanh phần tình cảm giữa hắn và Thẩm Lâm sẽ ngang nhau, mãi đến khi hắn tưởng rằng, cuối cùng cũng đến thời điểm tình yêu của hắn muốn tới.
Hắn mới nhận ra, hình như hắn đã được tình yêu tốt đẹp nhất quan tấm rất nhiều năm.
Trương Tử Dật không nghĩ tới sẽ nhận được điện thoại của Phó Học Nham điện thoại, y hơi khó hiểu nghe máy, nghe thấy bên kia thản nhiên nói: “Có thể dẫn Hướng Phi nhà anh cùng ra ngoài gặp mặt không?”