Ngày hôm sau lúc xuống tầng Thẩm Lâm nhìn thấy xe Phó Học Nham ngay cửa ra vào nhưng người không ở trong xe, anh đứng ở bên cạnh đợi một lúc lâu, Phó Học Nham mới xách theo bữa sáng đi vào từ bên ngoài khu chung cư, sau đó nhìn thấy Thẩm Lâm bên cạnh xe, cười lên tiếng chào hỏi.
Một khắc Thẩm Lâm nhìn thấy Phó Học Nham vẫn hơi căng thẳng, tối qua sau khi cúp máy anh làm công tác tư tưởng cho mình thật lâu, gặp nhau lần nữa đến nay khi đối mặt với Phó Học Nham anh rất khó nói chuyện tự nhiên với hắn, phần lớn thời gian đều im lặng nghe hoặc nhìn Phó Học Nham để bầu không khí sinh động không tẻ nhạt. Anh cảm thấy cái thích của bản thân quá tự mình rồi, bao bọc bản thân cực kỳ chặt chẽ trong nhiều năm không dám bày tỏ, trước kia anh cảm thấy duyên phận của anh và Phó Học Nham đến tốt nghiệp trung học sẽ đi đến cuối đường. Nhưng nhiều năm sau lại để cho anh gặp người mà mình thích nhất, anh muốn dũng cảm một chút vì mình, anh nghĩ hoặc là thật sự có thể thực hiện được nguyện vọng nghỉ hè năm lớp mười hai kia, đem yêu thích của mình nói hết cho Phó Học Nham không giữ lại chút nào, Thẩm Lâm chỉ hướng nội trước giờ không ngốc, lần này anh muốn nắm chặt cơn hội không dễ kiếm.
Nhận bữa sáng Phó Học Nham đưa Thẩm Lâm nhỏ giọng nói một tiếng cảm ơn, Phó Học Nham xoa nhẹ đầu anh một cái: “Cùng đi làm đi?”
“Ừm.”
Bữa sáng ở cổng khu chung cư cơ bản đều là bánh quẩy bánh kếp bánh bao hấp, Phó Học Nham không biết anh thích ăn cái gì đều mua mỗi loại một ít, Thẩm Lâm xách túi theo ngồi ở ghế phó lái, anh liếc nhìn Phó Học Nham nghiêm túc lái xe bên cạnh, xoắn xuýt một hồi mới cầm lấy một cái bánh bao hấp ngượng ngùng hỏi: “Anh ăn không?”
Phó Học Nham thừa dịp chuyển đèn quay đầu nhìn Thẩm Lâm đỏ mặt giơ bánh bao hấp, hắn cong mắt cười một cái: “Em đút cho tôi?”
Ánh mắt Thẩm Lâm hơi né tránh không dám nhìn nhìn kỹ hắn, nhưng lại không muốn bỏ qua cơ hội thân mật này, tay anh giơ bánh bao hấp hơi run, nhưng vẫn đưa tới bên miệng Phó Học Nham: “Không nóng lắm.”
Phó Học Nham nhìn cái vẻ thẹn thùng của Thẩm Lâm tâm trạng rất tốt, hắn cúi đầu cắn một miếng bánh bao hấp thưởng thức: “Cũng khá ngon.”
Thẩm Lâm tưởng rằng bánh bao nhỏ thế này hắn có thể ăn hết một cái luôn, kết quả Phó Học Nham chỉ cắn một nửa, còn một nửa anh vẫn cầm trong tay không biết xử lý như thế nào.
Phó Học Nham nhìn anh ngơ ngác giơ bánh bao lòng mềm nhũn, thừa dịp còn mấy giây đèn đỏ, hắn cúi đầu lần nữa cắn nửa trên tay Thẩm Lâm, lần này bánh bao càng nhỏ hơn, Thẩm Lâm có thể cảm nhận được bờ môi hắn mềm mại dán vào ngón tay mình, lúc đèn đỏ chuyển xanh ngón tay anh còn lưu lại cảm giác ấm áp vừa bị đầu lưỡi lướt qua.
Lúc đưa Thẩm Lâm đến quán cà phê mặt anh còn bốc hơi nóng bừng bừng, Phó Học Nham nhìn đồng hồ xuống xe, hắn nhìn lướt qua bữa sáng Thẩm Lâm vẫn cầm, muốn duỗi tay lấy ném đi, trên đường đi những thứ này đã nguội lạnh cũng không thể ăn được nữa.
Thẩm Lâm thấy hắn duỗi tay, không hiểu ý hắn lắm: “Anh còn muốn ăn sao?”
Phó Học Nham nhìn anh không có ý muốn đưa cho mình, chủ động giải thích: “Nguội hết rồi, ném đi.”
Lần đầu tiên trước mặt Phó Học Nham, Thẩm Lâm xuất hiện tình huống làm ngược ý hắn, anh vội giấu bữa sáng sau lưng, hơi sốt sắng nói: “Trong quán em có lò vi sáng.”
Phó Học Nham nhìn hai tay anh giấu sau lưng dáng vẻ căng thẳng “xùy” một tiếng bật cười: “Sao em lại đáng yêu thế chứ Thẩm Đại Ngoan.”
Thẩm Lâm nghe được tiếng cười của hắn mới nhớ ra mình đã làm gì, tay anh giấu sau lưng muốn lấy ra đưa đồ cho Phó Học Nham, nhưng trong lòng lại không muốn, anh xoắn xuýt mấy phút mới cúi đầu nhìn mặt đất nhỏ giọng nói: “Em có thể giữ lại bữa sáng không? Bữa tối em mời anh ăn được không?”
Phó Học Nham sờ cằm làm bộ suy nghĩ: “Em muốn trả ơn tôi mời em ăn sáng sao?”
Thẩm Lâm thấy hắn hiểu lầm nhanh chóng giải thích: “Không phải.”
“Vậy thì vì sao?”
“Em chỉ muốn mời anh ăn cơm, không có ý khác.”
Phó Học Nham nhìn chằm chằm vành tai hồng hồng của anh ý cười tràn đầy: “Được thôi, nhưng mà tôi muốn ăn món em tự nấu.”