Chương 8

16.

Khi đi theo xe cứu thương đến bệnh viện rõ ràng là đêm tối nhưng bầu trời trên đỉnh đầu tôi lại là một mảnh lóe sáng rực rỡ.

Rất nhiều người reo hò náo nhiệt cảm khái đây là trò vui của vị nhà giàu nào đó.

Ba năm trước, khi tôi và Quý Sâm đi dạo dọc bờ sông vào ban đêm, vừa hay trông thấy một thanh niên con ông cháu cha mở cửa một chiếc xe sang trọng rồi thần bí che mắt cô bạn gái dìu xuống xe.

Khoảnh khắc cậu ta buông tay, trên bầu trời ngập tràn pháo hoa.

"Hâm mộ hả?" Lúc đó tôi ngẩng đầu ngắm trời, Quý Sâm nhìn tôi.

Hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi: "Anh hứa với em, sau này em cũng sẽ được như vậy."

Hôm nay điều ước của tôi đã thành hiện thực nhưng trái tim tôi lại đau khổ như muốn ch.ết đi.

"Thật ra là tôi đã nói dối cô, ba năm cô biến mất, Quý Sâm như phát điên lật tung cả thế giới để tìm kiếm cô."

"Rất nhiều lần tôi cho rằng hắn muốn ch.ết đi."

Âm thanh của hệ thống đột ngột vang lên.

Tôi giật mình trong giây lát.

Nó chậm rãi nói:

"Còn một điều nữa mà cô không biết, ngày đó Quý Sâm công khai bạn gái mới là do linh kiện của tôi xảy ra vấn đề, nên đã gửi nhầm tin nhắn của cô sang cho hắn."

"Vậy nên Quý Sâm đã biết rõ cô là người làm nhiệm vụ công lược mà sau khi cô thành công sẽ rời xa hắn vĩnh viễn."

Rõ ràng chỉ là một người máy không cảm xúc nhưng lại có thể nói ra như vậy:

"Tôi mang theo tò mò tỉnh dậy từ giấc ngủ say, tình cảm của loài người thật sự quá phức tạp. Có lẽ tình yêu không nên bị tính toán công lược như vậy."

"Hôm nay tôi tra hết thông tin trên mạng, tình yêu rốt cuộc là cái gì. Chắc có lẽ giống như cô và hắn."

"Trò chơi nhàm chán này đã trôi qua nhiều năm như vậy, tôi chơi chán rồi. Trong tương lai, tôi sẽ tiến vào trạng thái ngủ đông rất dài."

Tôi nhận được thông báo nạp 3000 vạn từ thẻ ngân hàng.

"Trình Mộ Mộ, hãy trở về nguyên bản của cô đi."

17.

Khi Quý Sâm tỉnh lại, tôi đang ngồi cạnh giường bệnh gọt táo.

Ngày hôm ấy Quý Minh Du vội vàng chạy đến, nhìn thấy tôi thì sững sờ một lúc lâu.

"Chị Mộ Mộ..."

Cậu ta vẫn y hệt như hồi đó, nhìn thấy tôi vừa mừng vừa sợ.

"Anh trai em nhất định sẽ rất vui khi được nhìn thấy chị."

Cậu ta lén nói cho tôi biết, mấy năm nay trong tim Quý Sâm luôn có một hình bóng, mà người đó chính là tôi.

Tôi cười cười, bảo cậu ta yên tâm đi đi, chỗ này đã có tôi.

Quý Sâm mở to mắt nhìn chằm chằm vào tôi rất lâu.

Như thể sợ tôi chạy đi mất.

"Trông lạ không?" Tôi đưa quả táo đến bên miệng hắn.

"Em đã quay về làm chính mình."

Quý Sâm lắc đầu: "Thân xác của em như nào cũng không quan trọng, chỉ cần là em thì đều tốt cả."

Như bao lần trước đây, hắn vươn ngón tay gõ nhẹ vào nốt ruồi trên chóp mũi của tôi, cười rộ lên.

"Em vẫn đẹp như vậy, Mộ Mộ, em thật sự vô cùng đáng yêu."

Đôi mắt hắn có chút rung rung: "Xin lỗi em, lúc trước đã lừa dối em như vậy, thật ra người anh thích vẫn luôn là em..."

"Em biết hết rồi."

Tôi áp nhẹ trán mình vào trán hắn.

"Sau này em sẽ không rời đi nữa. Chúng ta sẽ mãi mãi ở bên cạnh nhau."