Thí Nghiệm Tình Yêu

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Truyện Thí Nghiệm Tình Yêu xoay quanh nhân vật nữ chính tên La Phù, cô là trợ lý của một trường Đại học, còn anh là tiến sĩ trong trường. Anh tên là Hạ Vũ Tuyên rất gỏi giang nhưng lại là  …
Xem Thêm

La Phù tầm mắt không tự chủ được đi theo anh, tuy rằng anh cái gì cũng chưa nói. Cô lại mơ hồ có thể cảm giác tâm tư anh như hải triều mênh mông, kia đều viết ở trong mắt anh thâm thúy.

Xe dừng lại, Thái Nho Minh mới rốt cục tỉnh lại, ông ta nhanh chân xuống xe, bước nhanh đuổi theo liền hỏi: “Hạ tiến sĩ, ngài vừa lòng sao? Nghe nói trước kia ngài mười hai tuổi đều ở nơi này, hiện tại trở lại thật cao hứng cũng thực an ủi đi?”

Hạ Vũ Tuyên không có trả lời, anh ta cùng Thái viện trưởng còn không có giao tình nào, có thể thảo luận chuyện cũ thơ ấu của anh, trên thực tế anh bất luận cũng không cùng nói chuyện với kẻ nào, ở đáy lòng anh hoàn toàn là sống một mình.

Đi tới cửa, anh nhìn đến hai người dư thừa, ngăn trở đường đi anh. “Này là ai?”

“Bọn họ là ngươi giúp việc, có gì cần, thỉnh tận lực phân phó bọn họ.” Thái Nho Minh khẩn trương nắm chặt hai tay, nên sẽ không lại có vấn đề chứ? Sắc mặt Hạ tiến sĩ giống như hầm băng, khiến ông nhịn không được đều phát run.

“ Lập tức cút cho tôi!” anh không cần có người xa lạ trong phòng tại đây, đây là tòa thành trong trí nhớ chỉ có anh mới có thể bước vào.

“ Nhưng là......” Thái Nho Minh nhíu mày. “Ngài không cần người giúp việc giúp ngài quét tước, nấu cơm, giặt quần áo sao?”

“Tôi hy vọng tôi chỉ phải nhìn thấy ít người càng nhiều càng tốt, tốt nhất cũng chỉ có ông” Hạ Vũ Tuyên thân thủ chỉ hướng Thái Nho Minh, suy nghĩ một chút lại chỉ hướng La Phù. “Còn có cô”

Thái viện trưởng thì có liên quan đến công việc nên đều phải nhìn thấy ông ta nên anh không thể không chịu được. Về phần cô gái này, thấy ở cô nói không nhiều lắm, lại tìm được phòng ở này, anh cũng nguyện ý chịu được.

Bị tay anh chỉ, La Phù trong lòng nhảy dựng lên, như là một loại dự cảm, vận mệnh cứ như vậy chỉ định cô, bắt cô phải làm cho tên này trả giá.

“Chỉ có chúng ta, hai người?” Thái Nho Minh nhịn không được mở lớn miệng, không có người giúp việc, vậy trở thành người quét dọn?

“Đúng vậy, các người một người đi quét dọn, một người đi nấu cơm.” Hạ Vũ Tuyên giống chủ nhân đối mệnh lệnh cấp dưới. “Hiện tại tôi muốn đi ngủ khoảng hai giờ, tỉnh lại sau sẽ ăn cơm.”

Ngồi mười mấy cái giờ bay, anh cần một ít thời gian để khôi phục tinh thần, hơn nữa lại nhớ tới Hoa Liên, trở lại lão gia, yên tĩnh trong lòng anh cũng nhộn nhạo đứng lên, này không phải cảm giác quen.

“ A?” Thái Nho Minh chưa bao giờ nghĩ tới phải gánh vác những chuyện như này, bởi vì ông ta cái gì cũng sẽ không biết, trong nhà luôn luôn từ người giúp việc, người giúp việc nghỉ phép còn có vợ, vợ sinh bệnh còn có mẹ, nói cách khác, ông ta nhưng là cái người không giặt quần áo, đàn ông nhược !

Hạ Vũ Tuyên tự đi vào phòng, không cần người giới thiệu, anh đối phòng ở này rõ như lòng bàn tay, xem ra bọn họ chỉ cần làm theo yêu cầu của anh, giữ lại nguyên trạng bộ phận, còn có làm cho anh an tâm, mùi hương cây cối.

Thái Nho Minh đứng ở tại chỗ, vẫn hãm sâu đả kích Hạ Vũ Tuyên thực là tra tấn người, ông rốt cục lĩnh ngộ nhân vật lớn việc hầu hạ rất nan giải.

Nếu tình thế không thể thay đổi, La Phù đành phải trước hết mời người giúp việc rời đi, rồi an ủi Thái Nho Minh. “Viện trưởng, em sẽ quét tước cũng sẽ nấu cơm, người yên tâm đi!”

Thái Nho Minh cuối cùng hoàn hồn, bất đắc dĩ nói: “Xem ra cũng chỉ có thể như vậy, may mắn có em ở đây, em là công thần lớn nhất giữ lại Hạ tiến sĩ, thế nào cũng phải làm cho cậu ta vừa lòng không thể trái ý.”

“ Em sẽ hết sức.” Cô mặc tạp dề vào, chuẩn bị trở lại nấu cơm.

“ Ta đây có thể hỗ trợ cái gì?” Mọi cách vô dụng bất đắc dĩ Thái Nho Minh hỏi.

“Uhm...... Mời người trước đi ra sân tưới nước hoa cỏ, tối nay vào đây phụ em làm đồ ăn, em sợ Hạ tiến sĩ trong ăn uống thực khủng hoảng.” La Phù đối tay nghề chính mình mặc dù có tin tưởng, nhưng không cách nào xác định Hạ Vũ Tuyên sẽ có tiêu chuẩn loại nào, hết thảy mọi thứ anh đều làm cho người ta khó có thể nắm bắt lấy.

“Không thành vấn đề, ta đi!” Thái Nho Minh vui vẻ nhận đề nghị, xoay người đi hướng đình viện, tuy rằng ông ta ngay cả tưới nước cũng chưa làm qua, nhưng là sự lần đầu tiên, ông tin tưởng lấy khoa học ăn khớp, cái gì đều làm tốt lắm.

Không bao lâu, La Phù nhìn thấy viện trưởng, bắt không được ống nước, bị phun thấp nhất toàn thân bộ dáng, trong lòng thầm than khẩu khí, xem ra hết thảy đều dựa vào chính mình.

Buổi tối tám giờ, La Phù đang ở tại phòng bếp, thật sự cúi đầu rửa hoa quả, phía sau đột nhiên toát ra một thanh âm khàn khàn —“ Tôi đói”

Thình lình ở gần như vậy, khiến cô sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên, thì ra là Hạ Vũ Tuyên giống du hồn xuất hiện, nhìn anh ta ước chừng cao hơn cô một cái đầu, đứng ở phía sau cô, cảm giác giống như đỉnh Thái Sơn

“ a...... Ngài mời ngồi, đồ ăn đều chuẩn bị xong.”

Đàn ông này đi đường cũng chưa ăn sao? Xem trong mắt anh ta có chứa tơ máu, là vì ngủ không tốt hay là...... Đã khóc? Không có khả năng, trí tưởng tượng của cô thực rất phong phú.

Hạ Vũ Tuyên xoay người đi, hướng bàn ăn, tóc dài thùy dừng ở trước mặt, cước bộ nặng nề lại không tiếng động, tấm lưng kia cô càng nhìn càng làm cho cô có một cảm giác đau lòng. Cho dù anh ta có được địa vị rất cao, học vấn bao sâu, lúc này giống đứa trẻ bị lạc, mà nay trở lại nhà ông ngoại và bà ngoại hay không có thể tìm được chút dư âm nào chăng?

Quái lạ, vì sao cô đau lòng vì anh ta làm cái gì? Không phải cô thân là trách nhiệm trợ lý, cô là tự mình đa tình.

Thái Nho Minh hiện tựa vào ghế ngủ gật, lúc này mới tỉnh lại, nhiệt tình hô: “Hạ tiến sĩ, mời dùng! Ta vừa thử qua thức ăn, ngài nhất định sẽ thích, đây là chính gốc hương vị gia đình”

Hạ Vũ Tuyên một tiếng cũng không có trong cổ họng, làm Thái Nho Minh là cái hình nhân ẩn, dù sao anh ta ngủ no rồi sẽ ăn, lười nhiều lời, vô nghĩa.

Trên bàn có bốn món ăn, có thịt nhồi đậu hũ, bí đỏ kê đinh, còn có rau chân vịt, tôm bóc vỏ bọc đậu, canh khoai tây đôn thịt. La Phù không nghĩ tới hôm nay phải xuống bếp, may mắn những rau củ nàng chọn mua, trong khoảng thời gian ngắn có thể chế biến phối hợp thành món ăn.

Ngồi xuống đến bên cạnh bàn, Hạ Vũ Tuyên uống trước một ngụm canh, tựa hồ ở lo lắng muốn hay không nuốt vào, La Phù tận trong lòng bất ổn. Cô tự nhận tay nghề nấu ăn không kém, lại khó có thể nắm lấy khẩu vị, vị khách quý này.

Hạ Vũ Tuyên thật sâu nhìn La Phù liếc mắt một cái, anh không rõ đây là có chuyện gì, cô có thể làm ra thức ăn có khẩu vị như của bà ngoại anh ? Là anh nhiều năm chưa từng được ăn lại, hay là anh đã khắc ghi vào, nhớ quá sâu? Bỗng nhiên, cổ họng phát nhanh, hốc mắt nóng lên, một loại gọi là cảm xúc nỗi nhớ quê, bao phủ anh.

“Thế nào? Có vấn đề gì sao?” Thái Nho Minh bị biểu tình anh ta cứng ngắc, hoảng sợ.

Hạ Vũ Tuyên không nói thêm cái gì, cúi đầu ăn, che dấu chuyện anh kích động.

Thái Nho Minh cùng La Phù đều thở ra, cuối cùng có chuyện làm cho anh ta vừa lòng, nhưng mà nói lại, anh cứ như vậy chỉ cho bản thân mình ăn, cũng không thèm quan tâm bọn họ đều đói bụng, thiên tài quả thật là thiên tài, thích sống ở trong thế giới chính mình.

Sau hai mươi phút, Hạ Vũ Tuyên ăn no buông chén, La Phù vừa thấy lại kinh ngạc không thôi, cô uyển chuyển hỏi: “Hạ tiến sĩ, ngài thật giống chưa ăn rau xanh nha...... Là em nấu ăn có vấn đề sao?”

Sự thật bày ra trước mắt, cô tưởng xem nhẹ đều này, chỉ thấy thịt các loại bị ăn hết sạch, bí đỏ, rau chân vịt, đậu bị để ở một bên, này có thể hay không rất khoa trương?

Hạ Vũ Tuyên đúng lý hợp tình nói: ”Tôi không ăn rau, cũng không ăn hoa quả, đều lấy đi.”

Trên bàn còn có bàn dĩa thập cẩm hoa quả, thoạt nhìn hương vị ngon miệng ngọt ngào, lại không dẫn dậy nổi du͙© vọиɠ anh ta sao.

Thêm Bình Luận