Cô Hồng Ngọc giỏi nhất là ăn vạ, con quỷ lại bắt chước giống y sì đúc giọng khóc của cô làm cô Ngải không nghi ngờ gì nữa. Cô vùng dậy chạy ra cửa:
"Nín đi, mau vào đây chị xem thế nào!"
Bên ngoài phòng, con quỷ nở nụ cười ngoác đến tận mang tai. Cái lưỡi dài đỏ lòm của nó theo bản năng thè ra liếʍ quanh miệng. Cô Ngải đặt tay lên cửa, vẫn là ngập ngừng chưa mở vội.
"Sao thế chị? Chị không thương em à? Sao chị nhẫn tâm vậy chứ?"
Con quỷ không ngừng lảm nhảm, nó sốt ruột giục giã liên tục. Cô Ngải tim đập thình thịch như đánh trống, cẩn thận bê chậu than sưởi ấm đặt ngay trước cửa, ngay dưới chân. Vừa làm cô vừa nói:
"Hồng Ngọc à, sao người em tanh thế?"
"Tanh vì em mới đi qua chợ tôm cá về, chị mau mở cửa đi!"
Cánh cửa hé ra, con quỷ không chờ nổi banh cửa ra lao vào. Chân nó giẫm thẳng vào chậu than đỏ rực, ngay lập tức nó rú lên từng hồi khủng khϊếp, nhảy lò cò chạy biến ra ngoài. Cô Ngải nén nỗi sợ chạy theo cầm cả chậu than hắt thẳng lên người nó.
Con quỷ đau quá trượt chân ngã lăn lông lốc xuống cầu thang. Từng mảng da thịt của nó bong tróc lở loét, những chỗ nó lăn qua đều để lại một lớp chất nhầy mùi tanh hôi kinh khủng. Cả nhà trọ thức dậy bởi những tiếng động ầm ĩ, trong đó có hai người thanh niên cao lớn, tướng mạo đoan chính vừa mới ghé vào nhà trọ đêm nay.
Con quỷ lăn ngay dưới chân hai người này, nó càng rú lên thảm thiết hơn "Tha mạng! Xin tha mạng!" rồi chạy biến mất tăm không dám ngoảnh đầu lại.
"Cô Ngải?"
Một trong hai người kia kinh ngạc nhìn cô Ngải, cô cũng tròn xoe mắt nhìn lại. Người này không phải là trạng nguyên đấy sao? Người bên cạnh cô không biết, nhưng tướng mạo đoan chính trông cũng có hảo cảm.
"Sao cô lại ở đây?"
"Sao ngài lại ở đây?"
Hai người cùng lúc hỏi làm bầu không khí càng thêm ngượng ngùng. Người đứng bên cạnh trạng nguyên hỏi:
"Cô quen Cảnh Dương? Chắc cô là tiểu thư nhà nào nhỉ?"
"Không, tôi chỉ là con nhà dân thường thôi."
Những người khác trong nhà trọ khi nãy thấy con quỷ đều sợ chết khϊếp đi được. Nhưng quả là ma quỷ cũng phải sợ người học trò đọc sách thánh hiền, hai người này một người là trạng nguyên, một người là tiến sĩ, con quỷ kia sợ cũng phải thôi.
Cô Ngải nghe người ta nói chuyện cũng hiểu ra, cô đỏ mặt nói:
"Tôi... tôi đến phủ trạng nguyên tham gia tuyển thị nữ..."
Cảnh Dương khuôn mặt điềm nhiên nói với cô:
"Không cần tuyển, tôi nhận cô."
"Vậy sao được? Sẽ không công bằng với những cô gái khác..."
Cảnh Dương không trả lời cô Ngải mà nói chuyện khác:
"Cha mẹ tôi đều không còn, trong phủ chỉ có một mình tôi với vài gia đinh. Nếu cô thấy phiền tôi sẽ bảo gia đinh ra khỏi phủ hết!"
Cô Ngải mặt đỏ như gấc, sao anh ta là trạng nguyên mà nói chuyện không có chừng mực gì cả! Cũng đâu phải cưới vợ về nhà đâu mà anh ta phải trình bày gia cảnh với cô chứ...
"Cô đi cùng ai?"
"Tôi đi cùng... à, đi cùng hai đứa nó!"
Cô Ngải nhìn quanh thấy con Bé và thằng Tèo đứng ngốc nghếch một bên. Nãy giờ hai đứa nó nghe hết chuyện rồi, biết người này chính là trạng nguyên, lại còn nhận luôn cô Ngải qua tuyển chọn. Chúng nó vừa mừng vừa sợ không dám hó hé đến gần.
"Cô về ngủ đi, sáng mai đi cùng tôi về phủ trạng nguyên."
Cảnh Dương chỉ vào cái xe ngựa to gấp ba cái xe nhà cô Ngải ở ngoài cửa nhà trọ.
Cô Ngải đứng đực ra đó, từ chối thì không có xe mà đi, còn đồng ý thì... thì cô ngượng chết mất...
"Thật tốt quá, chúng ta được đi xe rồi, không phải đi bộ mỏi chân!"
Thằng Tèo bô bô cái miệng, cô Ngải tức giận trừng mắt nhìn nó. Trước ánh mắt nhìn chằm chằm của Cảnh Dương, cô Ngải bất đắc dĩ kể mình còn đi cùng một cô em gái, em gái cô đã đi xe ngựa đi trước rồi.
Sáng hôm sau đoàn người cùng đi đến phủ trạng nguyên. Cô Ngải thấy dòng chữ "Phủ trạng nguyên Triệu phủ", và rất nhiều cô gái đứng đó chỉ trỏ cười nói. Ngày mai mới là ngày tổ chức tuyển thị nữ mà hôm nay họ đã đến trước để được thấy mặt trạng nguyên.
Cô Ngải thích thú nhìn, cho đến khi thấy một cái bóng trắng toát lẫn trong đám thiếu nữ đó.
Thì ra là một con ma nữ.
Cô Ngải thấy kinh ngạc vì trừ làn da trắng bệch ra, con ma nữ đó trông cũng rất xinh đẹp, ngũ quan thanh tú, dáng người yểu điệu, còn đẹp hơn mấy cô gái đứng kế bên. Vị trạng nguyên họ Triệu này đến ma nữ cũng phải trà trộn vào đây để nhìn anh ta cơ đấy!
"Cô nhìn gì đấy hở cô? Kệ người ta đi, cô được nhận thẳng rồi còn phải sợ ai nữa chứ!" - Con Bé với thằng Tèo tò mò hỏi.
Xe ngựa dừng trước cổng, mấy người gia đinh vội chạy ra giải tán đám đông và đón đám người cô Ngải vào phủ. Cô Ngải nhìn lại đám thiếu nữ kia, đã không còn thấy bóng dáng con ma nữ nọ đâu hết.
Cô xuýt xoa nhìn tường ngói gạch men đẹp đẽ, nào là non bộ, vườn cây, hồ sen... Cô thầm nghĩ phủ rộng thế này, anh ta có cưới mười cô vợ cũng không ở hết chỗ.