Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thị Lang Đại Nhân, Đừng Chạy

Chương 35

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 35: Ba người thành hàng

“Bát phương lục hợp, hiện tượng thiên văn vân hiện. Tự phong u cốc, thần tích vĩnh tồn.”

Cùng với một đống câu tụng kỳ quái, Đông Quan lần đầu tiên thấy hai cái đèn l*иg được chạm rỗng bằng gỗ đàn hương, bốn thị nữa rải hoa, cùng với mùi hoa đào nồng mũi.

Thần thái của mấy người này đều có thể nói túc mục*, cung kính đứng ở hai bên, đón một vị công tử đi ra.

*: nghiêm chỉnh, nghiêm túc.

Người này quần áo phiêu dật, vóc người khoảnh trường (cao lớn), khi đứng trước cửa khi rất có phong thái chi lan ngọc thụ.

Chỉ tiếc đêm nay gió quá lớn, thổi mái tóc dài của hắn bay tán loạn lên mặt, bước đi… Hình như có chút tập tễnh? Có vẻ rất quỷ dị.

Đại khái vị này thân thể không tốt, sau này tất nhiên không thể cười nhạo hắn.

Đông Quan ấp úng nghĩ, không nghĩ đến tình huống thật sự là.

“Cốc chủ, hôm nay gió quá lớn, chỉ sợ hoa sen này…”

Một tỳ nữ có chút bất đắc dĩ nhìn Phong Sầm.

Cốc chủ các nàng khi ra cửa, tự nhận là trường hợp long trọng đều phải chân dẫm hoa sen.

Vốn dĩ những thứ này đã được sắp xếp từ trước, chỉ tiếc gió đêm quá lớn, thổi bay chúng ngã trái ngã phải.

Phong Sầm lại ‘chấp nhất’, hoa thổi đến chỗ nào hắn liền dẫm đến đó, muốn mỗi một bước đều kèm theo ‘hương thơm’.

Từ xa nhìn lại,… Giống như người có bệnh.

Nhưng mà Phong cốc chủ cũng không để ý đến chuyện này, tức muốn hộc máu phân phó.

“Ngươi đặt về chỗ cũ là được, nếu thật sự không được thì đặt cho ta mấy viên đá nhỏ.”

Sơ Nhị nói, đồng hành lần này còn có một tiểu quan. Hắn đương nhiên phải lấy phong tư trác tuyệt mở màn khiến đối phương chấn động, mới có thể chương hiển* sự độc đáo của hắn.

*: biểu lộ, thể hiện.

Vì sở thích đặc thù của Phong Đại cốc chủ, một đám tôi tớ cũng chỉ có thể chịu đựng, nhưng Ninh Sơ Nhị lại mặc kệ những thứ này.

Vô cùng lo lắng xách túi chạy ra, vừa nhìn thấy Phong Sầm liền đen mặt tức giận.

“Lăn lộn cái gì? Nhanh chóng lên xe!!”

Giờ này còn bày mấy thứ đó.

Nếu không phải thấy hắn cạy cửa lớn, suốt đêm từ Liên phủ chạy ra, hai mắt rưng rưng muốn đồng hành với nàng, nàng thật sự lười dẫn hắn theo.

“Giờ nào rồi, còn để ý phô trương.”

Ninh Sơ Nhị nói như vậy, dùng chân đá lung tung, kéo tay Phong Sầm lên xe.

Đáng thương cho hình tượng Phong Đại cốc chủ, cứ như vậy bị gió lạnh đêm tối vô tình cùng Sơ Nhị thô lỗ hủy đi, biến mất hầu như không còn.

Ngồi vào trong xe ngựa rộng rãi, Ninh Sơ Nhị xem như an tâm một nửa.

Nghĩ đến hai người trong xe chưa từng gặp nhau, cho nên giúp đỡ giới thiệu một chút.

“Vị này chính là Đông Quan chính Khâm Thiên Giám, Tần Hoan. Còn vị này…”

Nàng nhìn người sau khi lên xe liền chải vuốt mái tóc dài, Phong Sầm mặt đầy bất mãn, có chút ghét bỏ nói.

“Là bạn chơi cùng từ nhò, tên là Phong Sầm. Lần này chúng ta đồng hành, nói ít cũng nửa tháng, các ngươi tự làm quen một chút đi.”

Kỳ thật nàng càng muốn nói là, bạn chơi cùng quan hệ không lắm tốt.

Nhưng lời này nếu nói ra, Phong Sầm khẳng định xù lông lên, bởi vậy đành nhịn xuống.

Tần tiểu ca nghe vậy, trước làm thi lễ.

“Gặp qua Phong công tử.”

Phong Đại cốc chủ lúc này còn đang đắm chìm trong thất bại lên sân khấu, thần sắc uể oải đáp câu.

“Ân.”

Nói cho hết lời, lại cảm thấy có chút không khí độ, đánh giá Đông quan, lại nói thêm một câu.

“Tần đại nhân diện mạo thanh tú, vừa thấy chính là vị công tử ôn nhuận.”

Không giống người nào đó không biết xấu hổ, giả ôn nhuận.

Này vốn là câu khách sáo, Tần Hoan hiếm khi được khen có chút thụ sủng nhược kinh.

Quan sát tướng mạo Phong Sầm một lúc lâu, ôn thanh nói lại một câu.

“Lông mày Phong cốc chủ khá đẹp.”

Đây đương nhiên cũng là lời khách sáo, nhưng lông mày Phong Đại cốc chủ là có điển cố, bởi vậy có chút thay đổi.

“Lông mày ngươi mới là đẹp? Có cần khen người như vậy không?”

Hôm nay ra ngoài vội vàng, hắn còn chưa kịp vẽ mày đâu.

Ninh Sơ Nhị mắt thấy cả khuôn mặt Phong Sầm đều trầm xuống, vội vàng lôi kéo hắn chỉ trái cây.

“Cơm chiều ngươi chưa ăn, ăn trước mấy quả lót dạ đi.”

Cuối cùng làm thần sắc hắn hòa hoãn hơn một chút.

Vân Đô là một huyện thuộc châu lân cận, cách kinh thành không quá xa, muốn đuổi kịp mất khoảng năm ngày đường.

Bởi vì Ninh Sơ Nhị sốt ruột đuổi theo xe ngựa của Liên Thập Cửu, buổi tối hôm đó ba người không có tìm chỗ ngủ trọ, cứ như vậy dựa vào thành xe tùy ý chợp mắt một lát.

Ánh bình minh vừa xuất hiện, Phong Sầm liền tỉnh.

Việc đầu tiên chính là cầm gương đồng, tỉ mỉ vẽ mày.

Tần Hoan vừa mở mắt, đã nhìn thấy hình ảnh như vậy.

“Phong công tử, ngươi vẽ lông mày như vậy thật khó coi.”

Đông Quan xoa đôi mắt, nói rất thành khẩn.

Phong Sầm lại không chút phản ứng.

“Là thật sự, nam tử muốn anh khí, không nhất thiết phải vẽ lông mày thô như vậy.”

Nhìn trông giống như hai con sâu vậy.

“Ta còn chưa vẽ xong đâu, ngươi câm miệng.”

Phong cốc chủ không chút phong độ đánh gãy lời hắn, tiếp tục cầm bút vẽ vẽ.

“Là thật sự khó coi a.”

Đông Quan lầm bầm lầu bầu lẩm bẩm một câu.

Thanh âm không lớn, nhưng Phong Sầm là người tập võ, tai thính tuyệt đỉnh.

Ném cái gương đồng trong tay đi, lập tức đứng dậy.

“Ngươi nói cái gì? Ngươi lặp lại lần nữa?”

Vị này từ nhỏ lớn lên ở trong cốc, ngày thường được người khác thuận theo quen rồi, đột nhiên nghe được lời như vậy, nơi nào chịu được.

“Hạ quan chính là nói thật. Lông mày ngài tuy có chút loạn, nhưng không nhất thiết phải vẽ thành như vậy, trường mi nhập mấn* cũng không phải vẽ như vậy, nhìn giống như bị điên rồi.”

*: lông mày dài đến mí tóc.

“Phong công tử diện mạo thường thường, nhưng thắng ở khí độ bất phàm, thật sự không cần thiết vẽ rắn thêm chân.”

Diện mạo thường thường?!! Vẽ rắn thêm chân?!!!

...

Đông Quan bị Phong Sầm đánh.

Lúc Ninh Sơ Nhị mơ mơ màng màng tỉnh dậy, thấy Tần bí đao* mặt mắt bầm tím. Phong Sầm ngồi ở một góc trong xe ngựa, tiếp tục vẽ lông mày.

*: Tần Đông quan phát âm gần giống Tần đông qua (bí đao)

Nàng há miệng thở dốc, vốn muốn hỏi một câu: Các ngươi có chuyện gì đây.

Lại nhìn ngoài màn xe, sau khi thấy một cỗ xe ngựa đẹp đẽ quý giá, đột nhiên vọt ra ngoài xe.

“Liên đại nhân! Chờ ta một chút!!!”

Giọng nói sáng sớm, mang theo khàn khàn chưa tỉnh, cố tình tăng thêm hồn hậu* nhưng không có hiệu quả.

*: thật thà, đầy đặn.

Giọng nói Ninh Sơ Nhị gần như là thét lên, nhưng xe ngựa Liên phủ lại càng đi nhanh hơn.

Ninh Sơ Nhị trong lòng lo lắng, vừa nhìn hướng xe ngựa đi, vừa phân phó xa phu.

“Chạy nhanh lên, sẽ cho thêm bạc.”

Có tiền thì quỷ cũng có thể kéo xe chạy, huống chi là người.

Lão hán thủ đánh xe vừa ra tay, lập tức bay lên một đống cát bụi.

Chỉ là Ninh đại nhân có bạc, Liên Tiểu Gia càng có nhiều bạc hơn, còn chuyên chọn hẻm nhỏ khó đi, khiến Ninh Sơ Nhị hoa cả mắt.

Liên Tiểu Thú ngồi ở trong xe xốc mành lên, nhìn nương mở miệng hô to: Chờ ta một chút. Biểu tình, mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng lựa chọn gặm đùi gà.

Liên Tiểu Gia ngồi nghiêng người trên đệm mềm thưởng thức cái vòng tay bồ đề mời, trên mặt tuy không có biểu tình gì, nhưng khóe mắt nhướng lên mấy phần tự tại đắc ý.

Chỉ là không bao lâu, hắn không cao hứng nổi.

Bởi vì.

“Gia, xe ngựa của phu nhân bị hỏng.”

Chiêu Tài ngoài xe ngựa nhẹ giọng nói cho biết.

“Hỏng ở đâu?”

Liên Thập Cửu chậm rãi ngồi dậy.

“Ước chừng là ở, chỗ ngoặt của ngõ nhỏ thứ ba. Xe ngựa kia không quay lại được, bánh xe rơi xuống, mắc kẹt ở đằng kia.”

“... Không ai sửa sao?”

“Đã sửa. Nhưng là Phong công tử xuống hỗ trợ,… hỏng thêm hai bánh.”

Tên hỗn đản này!

Liên Tiểu Gia sắc mặt bất thiện quay lại, trầm mặc thật lâu sau mới không mặn không nhạt nói một câu.

“... Đi mang mấy cái bánh xe qua, thuận tiện vẽ mấy cái biển báo giao thông để nàng đi theo, đừng nói là ta phân phó.”

Bánh xe cũng để mất, thật sự là đi ra ngoài không mang theo não.

Một bên Liên Tiểu Thú miệng nhai đầy thịt gà.

Cảm thấy nhìn cha mình bất lực khó xử, cùng nương mình ngớ ngẩn là một loại hưởng thụ.
« Chương TrướcChương Tiếp »