Chương 24

Chương 24: Cầu người khó, khó cầu người

Phong Sầm cứ như vậy bị mang đi.

Trước khi đi, ánh mắt u oán như thể sẽ cắn lưỡi tự sát ngay giây tiếp theo.

Ninh Sơ Nhị yên lặng nhét mấy quả trứng gà luộc vào ngực hắn, sau đó nhìn hắn bị “chất” lên xe.

Nàng thực sự lo lắng Liên Thập Cửu sẽ không cho hắn cơm ăn, nhưng cũng thật sự cảm thấy, Phong Sầm ở chỗ nàng không thích hợp lắm.

Mấy ngày sau, nàng đều đến Quan tinh đài luyện tập điệu múa của đại thần.

Liên Tiểu Thú không có đi tìm nàng, ngay cả khi nàng đến Liên phủ, cũng cố ý trốn tránh nàng không cho nàng nhìn.

Phong Sầm cự tuyệt ăn bất cứ đồ ăn nào ở Liên phủ, mỗi lần nàng đến, đều phải đảm đương nhân vật đưa cơm, ít nhiều có điểm thu hậu vấn trảm, thăm tù trước khi chết.

Hắn nói với Sơ Nhị: “Ta cả ngày nhìn đủ loại đại cô nương tiểu tức phụ ra vào trong phủ, diện mạo tốt, quả thật có không ít.”

Nàng cúi đầu bóc vỏ khoai nướng cho hắn.

“Huynh nếu có nhìn trúng ai, vậy thì cưới đi.”

Phong Sầm nhấp môi.

“Nhìn trúng là có thể cưới sao?... Vậy muội gả cho ta đi.”

Ninh Sơ Nhị cảm thấy, ngày ấy Phong Sầm vô cùng đẹp mắt. Mặt mày anh tuấn, khoé miệng cong lên dưới ánh chiều tà, trong ôn nhuận có một chút ngượng ngùng.

Nàng muốn nói: “Đừng nói nhảm, ăn no rồi nhanh ngủ đi.”

Chỉ là có người ra tay còn nhanh nàng.

Thẳng đến khi Phong Sầm mặt đầy hạt cơm, Ninh Sơ Nhị mới phản ứng lại. Bát cơm vừa đổ ập xuống, là Liên Thập Cửu vừa rồi đi ngang qua ném xuống.

Phong Đại cốc chủ đứng tại chỗ, sau một lúc lâu cũng không phản ứng lại, “thứ này” lại dám thô lỗ như vậy, xắn tay áo định liều mạng với hắn, nhưng bị Sơ Nhị tay mắt lanh lẹ ngăn cản.

Cuộc sống gà bay chó sủa trôi qua, người đến cửa làm mai lại càng ngày càng nhiều.

Ninh Sơ Nhị đung đưa chân ngồi ở trong nha môn, lặng lẽ ghi chú vào một góc tân lịch.

Người tuổi thỏ, không nên thành thân, đặc biệt là nam tử.

Bên tai là Thu quan lải nhải thầm thì nói nhỏ.

“Tam cô nương nhà Trương chưởng quầy đã thành thân, nhà trai là một hán tử què chân. Người cũng tuấn tú lịch sự, đáng tiếc cô nương kia không có phúc khí, thành thân không bao lâu đã tắt thở. Mấy ngày hôm trước nương hắn nói việc hôn nhân với hắn, mới đầu nam nhân kia còn thấy không vui, kết quả vừa thấy cô nương nhà người ta, bộ dáng xinh đẹp hợp mắt, cứ như vậy định ra.”

“Lão thái bà nhà ta nói, nam nhân này bạc tình, tức phụ mất chưa được bao lâu đã cưới người mới. Trời đông giá rét, nam nhân nào mà chẳng muốn ở nhà có người làm giường, cũng không thể hoàn toàn trách hắn.”

Thu quan lải nhải có tiếng là tai điếc, luôn cảm thấy mình nói nhỏ khiến người bên cạnh không nghe rõ.

Giọng nói vừa cất lên, Ninh Sơ Nhị cả đầu ong ong.

Nàng bất mãn ngẩng đầu.

“Ngài đã bao nhiêu tuổi rồi, còn nói những chuyện này. Tự quản chuyện nhà mình không được sao?”

Thu quan run run tay áo.

“Chuyện nhà người khác, so với chuyện nhà mình dễ suy xét hơn. Đại nhân, hạ quan nghe nói Liên thị lang chuẩn bị nâng người mới vào trong phủ.”

Ninh Sơ Nhị không hé răng, chỉ nhìn chằm chằm sổ ghi chép lịch trong tay.

Nàng đương nhiên biết rõ, nhưng vẫn là câu nói kia.

Nàng muốn xen vào việc này, không khác gì không trâu bắt chó đi cày, nửa phần tư cách cũng không có.

Thu quan dường như bất mãn với những gì nàng nói, tiếp tục nói.

“Khuê nữ hiện nay, có ai không muốn thấy người sang bắt quàng làm họ, việc hôn nhân của Liên gia, không lo không có người tới cửa. Nói đến đây, nếu cưới người dòng dõi không cao còn dễ nói, nếu là thiên kim đại gia, chỉ sợ tiểu công tử trong phủ...”

“Đông Quan!”

Ninh Sơ Nhị đứng lên.

“Mang mũ cánh chuồn của ta ở Quan tinh đài đến đây, ta muốn đi ra ngoài một chuyến.”

Cho dù không có tư cách... Nàng cũng phải đến xem thử.

Sòng bạc Phong Duyên.

Một trong những sòng bạc lớn nhất ở hoàng thành, mặt tiền không lớn, nhưng bao quát sinh ý kinh doanh sòng bạc trong nửa tòa thành. Những người ra vào, hầu hết là phú thương viên ngoại, ở chỗ cửa vào còn treo một tấm biển gỗ, chữ viết rõ ràng:

Người có vạn mẫu ruộng tốt mời vào, người có thê thϊếp thành đàn mời vào, người có gia tài bạc triệu mời vào.

Tấm biển gỗ này thật sự khiến người ta không biết nên khóc hay nên cười, nếu đặt ở địa phương khác, không biết sẽ bị người ta đập nát đến thế nào, Nhưng tấm biển gỗ này từ khi sòng bạc khai trương đến nay, vẫn luôn đứng đó đến bây giờ.

Nơi xa hoa đánh cược, trên người không có trăm lượng bạc trắng, vàng thật thì đừng đến đây. Không nợ, không ghi sổ, có bạc thì mời ngồi, không có bạc thỉnh ngài trở về.

Sinh ý Phong Duyên, từ trước đến nay luôn là việc mua bán của kẻ có tiền.

Không ai biết vị chưởng quầy phía sau màn có lai lịch gì, chỉ biết người đắc tội hắn, chưa bao giờ có kết cục tốt.

Thời điểm Ninh Sơ Nhị mặc một thân nam trang tìm đến chỗ này, cửa sòng bạc đã đóng. Quản sự đứng ở cửa cẩn thận đánh giá nàng, nghiêm trang nói, chúng ta hôm nay không mở cửa, mời tiểu gia trở về.

Nàng gõ cây quạt vào tay, vùi đầu lao về phía trước.

“Ta tìm Liên Thập Cửu.”

Thời điểm trong phường kiểm toán, từ trước đến nay luôn đóng chặt cửa, canh giờ này còn mở cửa, Liên Thập Cửu khẳng định ở bên trong đếm bạc.

“Vị gia này thỉnh dừng bước.”

Ninh Sơ Nhị lần nữa bị quản sự ngăn lại, bất giác có chút bực bội.

Nghĩ đến Liên Thập Cửu định ra những quy củ lung tung rối loạn đó, chỉ có thể cau mày mắng thầm hắn.

“Nhìn trời không, không nhìn trời, mỗi ngày có rảnh thì nhìn trời.”

Câu đối này, chỉ có người một nhà mới biết được. Người nói ra vế trước, càng chứng tỏ có quan hệ mật thiết với Liên gia.

Quả thật biện pháp này rất muộn tao (nhàm chán), nhưng ai bảo Liên Thập Cửu chính là kẻ thích học đòi văn vẻ.

Nhưng mà sau khi Ninh Sơ Nhị nói xong, quản sự lại không đối vế sau, chỉ duỗi tay chắn ở trước cửa.

“Tiểu gia thỉnh dừng bước.”

Người mới?

Ninh Sơ Nhị nhăn mày, đọc lại vế sau một lần.

Nhưng đối phương vẫn không nhúc nhích.

Đây là tình huống gì? Chẳng lẽ là nàng nhớ lầm?

Cửa hàng dưới tay Liên Thập Cửu có rất nhiều, câu đối cũng nhiều như vậy, nhớ lầm một hai câu cũng là bình thường.

Ninh Sơ nhị nhìn thân thể cường tráng của quản sự, cảm thấy xông vào, khụ... Có chút sỉ nhục, cho nên vắt hết óc đọc lại mấy câu.

Nhưng quản sự vẫn đứng im không đáp lời câu nào, khuôn mặt đơ như khúc gỗ vậy, thiết diện vô tư giống như môn thần (thần giữ cửa).

Nói đến đây, Ninh gia Tiểu Nhị nổi giận, giơ tay đẩy hắn nhất định phải xông vào.

Tư thế chính xác, động tác dứt khoát.

Điều duy nhất không như mong muốn chính là, kết quả.

“Hoa mai tam lộng, lộng dẫn hoa mai, hoa mai phổ thành cầm sắt tình”

“...”

“Bầu trời trăng tròn, nhân gian ngày rằm, nguyệt nguyệt trăng tròn gặp ngày rằm”

“...”

“Ngươi xác định ngươi là quản sự chứ không phải hộ vệ?”

Suốt một buổi chiều, Ninh Sơ Nhị đều ngồi xếp bằng trước cửa sòng bạc đọc câu đối. Đều nói trong trăm người vô dụng nhất là thư sinh, thân thể nhỏ nhắn phiêu linh xác thật đơn bạc.

Nói đến khi cổ họng bốc khói, cửa sòng bạc rốt cuộc cũng mở ra.

Liên Tiểu Gia một thân thường phục màu nguyệt bạch, bên ngoài khoác áo choàng lông chồn, tay ôm lò sưởi chậm rãi từ bên trong dạo bước đi ra.

Trên mặt hắn có chút ủ rũ, lười biếng ngáp dài, chậm rì rì đi qua nàng.

Xe ngựa ngoài cửa, sớm đã có người vén rèm.

Ninh Sơ Nhị thấy vậy, nhanh chóng đứng lên, hai chân run rẩy tê dại nói.

“Liên Thập Cửu, ta có chuyện muốn nói với chàng.”

Liên Tiểu Gia mí mắt cũng không thèm nâng, xoay người liền lên xe.

Một bên quản sự tiến đến gần Ninh Sơ Nhị, nhẹ giọng nói.

“Cầu người khó, khó cầu người, người gặp khó cầu người khó*.”

*: việc khó nhờ người, nhờ người việc khó, lúc khó khăn mới hỏi người.

Đây là lần đầu tiên nàng nhận được vế sau câu đối.

Ninh Sơ Nhị lắc lắc chiếc quạt gấp trong tay, mặt mày tái xanh vì tức giận.

“Ngươi bây giờ mới nói ra có phải quá muộn hay không?!”

Quản sự cũng vô cùng khó xử, một bên chắp tay xin lỗi, một bên móc từ trong ngực ra một bức họa.

“Xin lỗi ngài, không phải câu đối có vấn đề, thật sự là Liên gia phân phó, người có gương mặt này không được đi vào.”

Nàng nhìn bức hoạ vẽ chính mình trong tay đối phương, chỉ muốn nói bảy chữ.

Liên Thập Cửu, đại gia nhà chàng!!