Bọn họ vừa cười vừa nói chuyện, mới nói hai câu bốn chữ, đã xuất ra bảy tám chục đao, từng đao va chạm, đốm lửa tung tóe, bắn vào trên đống củi, lập tức bốc lửa.
Ngôn Phượng Giang lạnh lùng nói:
- Tuyết Sơn Lệ Tuyết Hoa, Địa Tranh đao Đường Tam Tuyệt.
Uông Kình Thảo cười lạnh nói:
- Đao tốt không phải dùng để nhóm lửa.
Lửa đã cháy lên, bọn họ lại không có ý động thủ.
Ngôn Phượng Giang và Uông Kình Thảo xem ra cũng không định ra tay.
Bọn họ đều đang chờ.
Có lẽ lúc bình thường, bọn họ còn xung động nóng nảy hơn bất cứ ai, nhưng khi gặp phải kẻ địch thật sự, bọn họ lại cẩn thận hơn bất cứ người nào, không ra tay thì thôi, đã ra tay thì một kích tất sát.
Vào lúc này, người nào không giữ được bình tĩnh trước, vừa có sơ hở, chỉ có một kết quả, đó là chết.
Ngọn lửa chập chờn trong bóng tối, giống như cổ thuật nguyên thủy và thần bí, chiếu rọi mặt người sáng tối bất định.
Năm người này đứng thành năm hướng, đao ở bên hông, tay đặt lên chuôi đao, cái bóng trên mặt đất lắc lư cuồng loạn.
Ngôn Phượng Giang bỗng nhiên nói:
- Tôn Đồ.
Tề Thanh Phong quát lên:
- To gan!
Ngôn Phượng Giang cười lạnh nói:
- Ta thì to gan, còn ngươi lại nhát gan.
Tôn Đồ nói:
- Ngươi nói đi!
Ngôn Phượng Giang nói:
- Từ khi nào ta bắt đầu trốn tránh ngươi?
Tôn Đồ cười lạnh nói:
- Từ khi ngươi ở Bình Giang bị ta chém một đao, từ Tây hồ đến Xuyên Trung, ngươi bị đuổi gϊếŧ mười bốn lần, bị thương bảy lần.
Ngôn Phượng Giang bình tĩnh nói:
- Ngươi có biết tại sao ta phải trốn sự truy kích của ngươi?
Tôn Đồ cười lớn nói:
- Bởi vì ngươi không phải là đối thủ của ta.
Uông Kình Thảo đột nhiên chen vào:
- Ngươi sai rồi.
Tôn Đồ nói:
- Hả?
Uông Kình Thảo nói:
- Người chúng ta sợ không phải là ngươi.
Ngôn Phượng Giang nói tiếp:
- Mà là thế lực tà ác do ngươi đại biểu.
Tôn Đồ ngẩn ra, sau đó lại ngửa mặt lên trời cười lớn, nói:
- Còn không phải như nhau sao... hôm nay vẫn phải chết trong tay ta.
Uông Kình Thảo nói:
- Không giống nhau.
Ngôn Phượng Giang nói:
- Hai người chúng ta đã liên thủ với nhau, toàn lực liều mạng.
Con ngươi Tôn Đồ co lại, nói:
- Các ngươi có thể qua được Tứ Đại Đao Ma, đã xem như giỏi lắm rồi.
Uông Kình Thảo nói:
- Ngươi có biết đây là đâu không?
Tôn Đồ ngẩn ra, nhìn trang viện ngổn ngang mà uy phong như vẫn còn, nói:
- Thí Kiếm sơn trang năm xưa.
Ngôn Phượng Giang nói:
- Không sai, năm xưa Thí Kiếm sơn trang đại biểu cho chính nghĩa võ lâm, bây giờ chúng ta ở trước trang quyết một trận tử chiến với các ngươi. Chúng ta đại biểu cho lực lượng chính nghĩa, đương nhiên không sợ lực lượng của ngươi.
Uông Kình Thảo quát lớn một tiếng:
- Chúng ta đã có lòng tin, còn sợ gì các ngươi?
Tiếng quát này chấn động khiến cho sâu trong sơn trang đổ nát vọng lại từng hồi, ngay cả ngọn lửa cũng thu nhỏ lại.
Sắc mặt Tôn Đồ lúc sáng lúc tối, thấp thoáng có vệt mồ hôi.
Là vì đứng quá gần ngọn lửa, khiến hắn cảm thấy quá nóng?
Hay là vì khí trời quá lạnh, hắn lại đổ mồ hôi lạnh?
Là ánh lửa chiếu rọi sắc mặt mỗi người đều kinh nghi bất định.
Trầm mặc không lời.
Tôn Đồ đã cảm giác được điểm này. Trước kia hắn truy sát hai người này, tràn đầy kí©h thí©ɧ vui vẻ, giống như một con mèo trước khi ăn một con con chuột mặc sức đùa giỡn một phen.
Tối nay hắn lại cảm thấy, nếu không gϊếŧ chết hai người này, ngày sau hắn sẽ trở thành kẻ bị gϊếŧ.
Hắn cảm nhận được rõ ràng loại uy hϊếp và áp lực này.
Cuối cùng hắn lạnh lùng trầm giọng kêu một tiếng:
- Gϊếŧ!
Chữ gϊếŧ vừa thốt lên, Tề Thanh Phong bước ra một bước, đao đã nơi tay, chém xuống đầu Uông Kình Thảo.
Chỉ với một đao này, đã giống như sét đánh, có khí thế của danh gia cao thủ.
Uông Kình Thảo giống như tập trung toàn bộ tinh thần ứng phó một đao này.
Đột nhiên hai vệt sáng lóe lên, nhanh đến vô song, một từ trên xuống dưới, một từ dưới lên trên, phân biệt đánh vào trên dưới Uông Kình Thảo.
Đao pháp của Tuyết Sơn khoái đao Lệ Tuyết Hoa liên miên như tuyết, Địa Tranh đao pháp Đường Tam Tuyệt kình lực như mưa, quả thật còn đáng sợ hơn lời đồn.
Uông Kình Thảo chú ý được thân trên, cũng không chú ý được thân dưới.
Cho dù Uông Kình Thảo có thể đồng thời cản được công kích trên dưới, kim đao của Tề Thanh Phong cũng có thể chém y ra thành hai đoạn.
Uông Kình Thảo chỉ có cách lui nhanh.
Nhưng sau lưng y đột nhiên dâng lên một đợt hoa sóng mãnh liệt.
Không phải hoa sóng của nước, mà là hoa sóng của đao.
Sát chiêu thật sự nằm ở một đao này của Mục Lãng Sơn.
Hoàn toàn bất ngờ, công kích đột ngột, chặn đứng đường lui, dồn vào chỗ chết.
Một người đang lui bước, đồng thời phải ứng phó công kích ba mặt, sao có thể tránh được liên hoàn khoái đao ở sau lưng.
Nhưng Mục Lãng Sơn lại kêu thảm một tiếng như xé nát ruột gan.
Đến chết hắn cũng không thể tin, mắt thấy sắp sửa thành công, trong lòng mừng rỡ, nhưng thế lui của Uông Kình Thảo lại đột nhiên tăng tốc.
Uông Kình Thảo khinh công nhanh nhẹn, chiêu pháp tàn độc, ứng biến xảo quyệt nổi danh thiên hạ, nhưng Mục Lãng Sơn không ngờ một người có thể lui về phía sau nhanh đến như vậy.
Quả thật giống như sau lưng có mắt.
Ngay lúc hắn nhắm chuẩn một đao chém xuống, có thể chẻ Uông Kình Thảo ra thành hai mảnh, tốc độ Uông Kình Thảo đột nhiên gia tăng gấp mười lần, đυ.ng vào người Mục Lãng Sơn, dùng vai phải huých vào cánh tay Mục Lãng Sơn đang hạ xuống, hay khuỷu tay thúc về phía sau...
Mục Lãng Sơn không nghe được tiếng xương sườn hai bên vỡ nát, bởi vì tiếng kêu thảm thiết của hắn thật sự quá lớn, đến mức che lấp tất cả.
Tiếng kêu thảm của Mục Lãng Sơn vừa vang lên, Tôn Đồ đột nhiên nhảy tới một bước. Hắn vừa nhảy tới, một luồng khí lưu đáng sợ từ thân thể tràn ra, ngọn lửa lập tức lay động không ngừng.
Ngọn lửa lay động chiếu rọi ánh sáng màu vàng đỏ, chiếu lên thân hình cao lớn này, có một sự khủng bố không nói rõ được.
Tôn Đồ đã dặt tay lên chuôi thanh đao dài bảy thước ba tấc của hắn.
Tay của hắn vừa đặt lên, trên giang hồ không ai có thể không biến sắc.
Đã từng có hai người trong võ lâm, khi tay hắn vừa đặt lên chuôi đao, đã sợ đến vỡ mật mà chết.
Lần này hắn lại phát hiện, tại khoảnh khắc hắn đặt tay lên chuôi đao, có một người bước nhanh qua ngọn lửa, đối mặt với hắn, cắp mắt sắc bén giống như một con báo, không hề chớp nhìn chằm chằm vào hắn.
Gan sắt quyền sắt anh hùng sắt, người đời xưng là “Kim Cương Bất Hoại” Ngôn Phượng Giang.
Con ngươi Tôn Đồ co lại, tay đã nắm chặt chuôi đao.
Mục Lãng Sơn vừa chết, Tề Thanh Phong liền hét lớn một tiếng, lực tụ vạn cân, kim đao toàn lực chém xuống.
Hai khuỷu tay của Uông Kình Thảo đυ.ng trúng Mục Lãng Sơn, Mục Lãng Sơn lại không hề văng ra, nguyên nhân là hai khuỷu tay của Uông Kình Thảo đã cắm sâu vào trong ngực Mục Lãng Sơn.
Lúc Tề Thanh Phong chém xuống một đao này, Uông Kình Thảo vốn đang đối diện với Tề Thanh Phong, đột nhiên xoay người một cái, đã ra phía sau Mục Lãng Sơn.
Uông Kình Thảo đột nhiên xoay người như vậy, cũng đồng thời tránh khỏi Lệ Tuyết Hoa và Đường Tam Tuyệt trên dưới giáp công.
Tề Thanh Phong chém xuống một đao, thế không thể dừng, đã chém đầu Mục Lãng Sơn ra thành hai nửa.
Đao thế của Tề Thanh Phong không dừng, mũi đao chém thẳng xuống ngực Mục Lãng Sơn.
Tề Thanh Phong quyết chí chém luôn cả Uông Kình Thảo sau lưng Mục Lãng Sơn.
Mà ngay lúc này, dưới háng hắn đột nhiên đau nhói.