Hai thanh niên kia giống như bị sét đánh, ngơ ngác đứng yên không nói gì. Người nọ ngẩng mặt lên trời thở dài nói:
- Ài ài, Ngôn Phượng Giang, Uông Kình Thảo, các ngươi chết thật quá sớm...
Thanh niên lãnh khốc khàn giọng nói:
- Ngươi im miệng! Khốn khϊếp! Ngươi im miệng! Bọn họ không chết! Bọn họ không chết được!
Thanh niên cao lớn gầm lên một tiếng, khiến cho cây rung đất chuyển, đánh ra một quyền, tiếng “bụp bụp” khô khốc vang lên khắp trời, quyền phong đánh thẳng vào người nọ.
Người nọ nhảy lên, giống như một con hạc trắng đáp xuống nhánh tùng cách đó mười trượng, nhánh cây lại không nhúc nhích chút nào, giống như còn nhẹ hơn một con chim sẻ.
Thanh niên cao lớn quát lên:
- Bọn họ bị người đời nói là sát thủ vô thường, tàn độc vô tình, cho nên mới nản chí, cho nên mới tuyệt vọng!
Người nọ cười lớn, chấn động đến rụng lá:
- Một ngàn tên khốn khϊếp, sao so được với một tri âm? Nếu ngươi nghe một ngàn tên khốn khϊếp nói, vậy thì nên nhét lỗ tai lại! Là chân tráng sĩ, chân anh hùng, đi theo con đường của mình, sao lại bị phàm phu tục tử chi phối!
Thanh niên cao lớn khàn giọng nói:
- Ngôn Phượng Giang không chết, Ngôn Phượng Giang không chết!
Người nọ lạnh lùng nói:
- Vậy thì Ngôn Phượng Giang ở đâu?
Thanh niên cao lớn liên tục kêu lên:
- Hắn không chết, hắn không chết!
Người nọ lại nói:
- Vậy Uông Kình Thảo thì sao?
Thanh niên lãnh khốc gân xanh nổi lên:
- Nhưng ngươi đừng quên, đắc tội với Thiên Thủ Vương, Cửu Đại Quỷ, cao thủ trong thiên hạ sẽ không ai bỏ qua cho chúng ta!
Người nọ cười lớn nói:
- Tà ma thì có gì phải sợ!
Hắn ngừng lại một chút, sau đó nói:
- Nếu như một tay không ôm được đỉnh lớn, vậy thì dùng hai tay ôm nó. Hai tay giơ không nổi, vậy thì bốn tay nhất định có thể!
Thanh niên cao lớn nắm chặt tay nói:
- Nhưng Tôn Đồ sắp đến rồi.
Người nọ cười nói:
- Ngươi cho rằng Ngôn Phượng Giang cộng thêm Uông Kình Thảo thật sự đã chết?
Thanh niên cao lớn hét lên, dũng mãnh xông tới, chụp lấy thân cây, lại nhổ đến tận gốc, ôm đại thụ ra sức vung loạn. Nhưng người trên cây áo trắng phất phơ, thần khí vẫn an nhàn, làm sao cũng không ngã xuống.
Thanh niên lãnh khốc chợt quát lên:
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Ngón tay từ xa bắn ra, “bụp bụp bụp”, trên thân cây đã có thêm năm cái lỗ nhỏ. Người nọ lại nhảy lên cao, đáp xuống trên ngựa, cầm lấy cương ngựa, ngựa hí chạy đi. Chỉ nghe giọng nói thanh thúy của hắn truyền đến:
- Ngôn Phượng Giang, Uông Kình Thảo, nếu các ngươi còn chưa chết, với sự dũng mãnh gan dạ của Ngôn Phượng Giang, cơ trí lanh lợi của Uông Kình Thảo, hợp sức lại có thể khiến Thí Kiếm sơn trang vẫn là Thí Kiếm sơn trang. Đừng quên nơi các ngươi đang đứng là nhà của Tư Đồ Thập Nhị hô mưa gọi gió năm xưa, đại anh hùng hàng đầu trong võ lâm ba trăm năm qua!
Tiếng vó dần đi xa, tiếng người dần biến mất, sắc trời đã hoàn toàn tối.
Hai người bọn họ hồi lâu không nói gì, đứng trong bóng tối. Có lẽ vì vừa rồi xuất thủ đã khiến bọn họ cảm giác được, bọn họ đã là hai người hoàn toàn khác.
Sự sắc bén, dũng cảm đã rửa đi mệt mỏi của bọn họ.
Thanh niên cao lớn đột nhiên thất thanh nói:
- A!
Thanh niên lãnh khốc cũng bừng tỉnh nói:
- Chẳng lẽ là y?
Thanh niên cao lớn ngơ ngác một lúc, mới lẩm bẩm nói:
- May mắn được gặp.
Thanh niên lãnh khốc thở ra nói:
- Danh bất hư truyền.
Thanh niên cao lớn nói:
- Sớm biết là y, ta nhất định sẽ không ra tay.
Thanh niên lãnh khốc nói:
- Y mắng rất hay.
Hai người cũng không nói chuyện, ở trong bóng tối, cầm lấy hai đầu của nửa tấm hoành phi có ghi hai chữ “Thiên Hạ”, tung người nhảy lên, thanh niên cao lớn dùng một chưởng đánh nó vào trong xà nhà, thanh niên lãnh khốc thuận tay lau lau sạch bụi bặm trên nó, hai người đều lặng lẽ đáp xuống đất.
Sau đó hai người cười lớn, nụ cười trong đêm tràn đầy phấn chấn.
Thanh niên cao lớn đánh một quyền lên vai thanh niên lãnh khốc, thanh niên lãnh khốc cũng đánh lại một quyền, hai người cười đến mức thở không ra hơi.
Hai người cười càng lúc càng lớn, gần như nước mắt cũng chảy ra. Cả hai đều gập người xuống. Thanh niên cao lớn thở dốc nói:
- Uông Kình Thảo, chúng ta đã lâu không cười như vậy.
Thanh niên lãnh khốc cũng cố nén cười nói:
- Rất lâu rồi, không ngờ huynh đệ ta trên giang hồ còn có thể kinh động cao thủ như vậy đến nhắc nhở chúng ta!
Đột nhiên trong đêm tối có một giọng nói lãnh khốc xa xăm cất lên:
- Hai vị cười như vậy, không biết có phải vì sợ không có cơ hội cười nữa, cho nên dứt khoát cười chết cho xong?
Ngôn Phượng Giang và Uông Kình Thảo đều không cười nữa, lại bình tĩnh ngồi xuống.
Sau đó bọn họ nhìn thấy trong bóng tối có năm người đi ra.
Bốn người áo vàng đứng ở bốn bên, chính giữa là một người áo đỏ.
Điểm giống nhau giữa bọn họ, đó là chất liệu y phục của năm người đều rất khác lạ, sáng lên trong đêm tối, bên hông đều đeo đao.
Điểm khác nhau giữa bọn họ, đó là người áo đỏ chính giữa dáng dấp rất cao lớn, đao bên hông cũng dài nhất.
Dài đến dài bảy thước ba tấc.
“Nhất Đao Trảm Thiên Quân” Tôn Đồ.
Tôn Đồ vốn tên là Tôn Nhân Đồ.
Mười ba tuổi hắn bắt đầu gϊếŧ người, mỗi lần gϊếŧ người đều ghi chép lại. Nghe nói đến năm ba mươi tuổi, số người mà hắn gϊếŧ đã nhiều đến mức hắn cũng không đếm nổi nữa.
Lần gϊếŧ người nhiều nhất là sinh nhật bốn mươi tuổi của hắn, gϊếŧ từ sáng đến tối, gϊếŧ sạch toàn bộ người của Thần Ưng bang, cho đến khi phát hiện bốn tên hộ vệ đi theo bên cạnh đều bị hắn lỡ tay gϊếŧ chết, hắn mới chịu dừng tay.
Lần hắn gϊếŧ người nhanh nhất là dùng đao dài bảy thước ba tấc, một đao chém chết mười một người.
Trong giang hồ không ai không sợ Tôn Đồ.
Không sợ Tôn Đồ, cũng sợ bối cảnh của hắn.
Cửu Đại Quỷ đều không phải loại người dễ chọc.
Tôn Đồ bỗng nhiên nói:
- Các ngươi muốn tự sát? Hay là muốn ta ra tay?
Tôn Đồ nói xong những lời này, Ngôn Phượng Giang và Uông Kình Thảo vẫn không nhúc nhích, lại nắm chặt tay.
Tôn Đồ cười, miệng rộng giống một con sói nhe răng, quay đầu nói với bốn người kia:
- Bọn chúng muốn chết thảm một chút.
Bốn người kia đều cười. Một người trung niên cường tráng bước ra, bên hông đeo một thanh đao lớn dày nặng không có hoa văn, vỏ đao bằng gỗ, nhìn như bình thường không có gì lạ.
Người này đi đến trước một gốc cây lớn bằng một vòng tay, tay phải rung lên, cây liền ngã xuống, bị chém ngang thành hai khúc, thân cây cũng bị cắt thành hai mảnh.
Một gốc cây lớn, trong nháy mắt đã bị chặt thành bốn khúc. Một thanh đao như vậy, cho dù mù mắt cũng không dám nói nó bình thường.
Ngôn Phượng Giang thấy vậy, lạnh lùng nói:
- Tề môn Kim Đao Tề Thanh Phong.
Uông Kình Thảo cười lạnh nói:
- Đao tốt không phải dùng để chặt cây.
Một người trẻ tuổi khác vóc dáng cao gầy bước ra, đi đến trước thân cây, bên hông hắn có một thanh đao nhỏ dài.
Lúc này hắn vừa hành động, đao bên hông vẫn ở bên hông, nhưng hai tay đột nhiên có thêm một thanh đao mỏng sáng loáng, sau đó đã không nhìn thấy người hắn, chỉ nhìn thấy đao của hắn.
Ánh đao từng đợt từng đợt giống như hoa sóng, đột nhiên ánh đao biến mất, hắn đã lui đến sau lưng Tôn Đồ.
Bốn khúc cây trên đất đã bị chẻ thành cả trăm nhánh gỗ.
Ngôn Phượng Giang lạnh lùng nói:
- Lãng Hoa đao pháp Mục Lãng Sơn.
Uông Kình Thảo cười lạnh nói:
- Đao tốt không phải dùng để chẻ củi.
Lúc này lại có hai người bước đến gần, một nam một nữ, đi tới bên cạnh đống củi kia. Người nam cười nói:
- Lạnh quá.
Người nữ cũng cười nói:
- Sưởi ấm.