Đây là một đình viện lớn.
Sắc trời hoàng hôn lười nhác buông xuống. Đây chỉ là một tòa trang viện lụi bại, khắp nơi đều là tường đổ ngói vỡ, một phần đã bị đốt thành tro bụi, một phần vẫn còn sót lại.
Tòa trang viện này đã từng hiển hách, huy hoàng, hôm nay dưới ánh tà dương chiếu rọi, lại có một loại tịch mịch không tả được.
Trong đống phòng ốc này, có một phòng lớn đã sụp xuống hơn phân nửa, nhưng vẫn vô cùng rộng rãi, trên đòn dông có một tấm hoành phi. Hoành phi vốn nguy nga lộng lẫy, hiện giờ đã biến thành rách nát cũ kỹ, nứt ra làm hai, mạng nhện phủ đầy. Trên hoành phi thấp thoáng có thể thấy hai chữ “Kiếm Thí” như rồng bay phượng múa, một nửa hoành phi khác đã rơi xuống đất đầy bụi, phía trên viết hai chữ “Thiên Hạ”.
Bốn chữ “Kiếm Thí Thiên Hạ” kiêu ngạo biết bao, phong vân biết bao, cộng thêm bút ý ẩn chức lực lượng mạnh mẽ, có thể tưởng tượng ngày trước giang hồ hào khách nhìn thấy tấm biển vàng treo cao này sẽ rung động thế nào. Hiện giờ bốn chữ này đã tách ra, hiển nhiên còn là bị người ta dùng một chưởng đánh vỡ.
Trong võ lâm ba trăm năm qua, dám dùng bốn chữ “Kiếm Thí Thiên Hạ”, ngoại trừ Thí Kiếm sơn trang thì tuyệt đối không có nhà thứ hai.
Lúc này trên bục đá cũ kỹ nhưng rộng rãi trước trang, có hai người đang ngồi.
Hai người trẻ tuổi dung mạo không đặc biệt, sắc mặt buồn bã, giống như hoàn toàn không quan tâm đến thế gian này.
Trên thân hai người trẻ tuổi này dính đầy cỏ khô, bùn đất, gỗ vụn, giống như vừa lăn trong đống cỏ, lại ngủ trong đống bùn, sau đó ngã vào đống gỗ.
Một người trẻ tuổi vừa đen vừa cao, tướng mạo thuần phác, có một khuôn mặt dũng mãnh kiên nhẫn, lại có một đôi mắt mệt nhọc.
Một người trẻ tuổi khác có phần trí thức, mũi cong môi mỏng, có một loại phong thái kiên cường bất khuất, nhưng toàn thân bị sự mệt mỏi bao trùm giống như một lão nhân.
Hai người bọn họ ngồi hai bên trái phải, không quan tâm nhau, cũng không nhìn nhau, giống như bọn họ chưa từng sống trên thế giới này, tất cả mọi thứ trên đời đều không liên quan đến bọn họ.
Bọn họ đang chờ hoàng hôn.
Nhưng khi mặt trời chưa lặn, hoàng hôn chưa đến, chợt có tiếng vó ngựa vang lên.
Tiếng vó không nhanh không chậm, có một loại âm tiết nghe như mạnh mẽ mà lại ẩn chứa nhẹ nhàng, vang lên trong lòng người.
Bọn họ không kìm được ngẩng đầu lên, chỉ thấy phía tây quạ bay không tiếng, ánh tà dương rực rỡ nhuốm màu đỏ tươi.
Thanh niên thứ nhất không nhịn được nói:
- Sớm như vậy đã đến rồi.
Thanh niên thứ hai lắc đầu nói:
- Chắc không phải bọn chúng.
Lúc này tiếng vó ngựa đã đến trước trang, bước chân bắt đầu chậm lại. Chân ngựa đều là lông thuần trắng, nhỏ mà cường tráng, lại có hai ba con bướm không để ý đến hoàng hôn, bay múa vây quanh vó ngựa.
Hay cho “ngựa giẫm hoa về móng còn thơm”.
Sau đó một người áo trắng tất trắng bước xuống ngựa, lá cây bị gió tây thổi xuống, lẳng lặng bám vào tay áo trắng của hắn, không hề kinh động.
Hai người trẻ tuổi không kìm được xuất thần nhìn một lúc, sau đó lại cúi đầu, không quan tâm đến nữa, giống như đang ngủ gật.
Người nọ xuống ngựa, ngóng nhìn một lát, thấy sắc trời đã dần tối, liền ôn hòa hỏi:
- Xin hỏi đây có phải là Thí Kiếm sơn trang nổi danh thiên hạ năm xưa?
Hai người trẻ tuổi kia vẫn không nhúc nhích, giống như không nghe thấy.
Người nọ cũng không tức giận, lại ôn hòa hỏi lần nữa.
Hai người trẻ tuổi ngẩng đầu lên, nhìn nhau một cái, cũng không trả lời.
Người nọ vẫn mỉm cười, lại hỏi lần thứ ba cùng một câu.
Người trẻ tuổi cao lớn kia không nhịn được tiện tay chỉ vào tấm hoành phi trên đất bên trong, nói:
- Ngươi không tự nhìn được à!
Người nọ quan sát một lúc, đột nhiên cười nói:
- Xin thỉnh giáo cao tính đại danh của hai vị?
Người trẻ tuổi lãnh khốc kia ngẩng đầu lên, nói:
- Ngươi nên đi nhanh một chút thì tốt hơn, tránh ở chỗ này mất mạng nhỏ.
Người nọ “ồ” một tiếng, hỏi:
- Chẳng lẽ nơi này sắp xảy ra chuyện gì?
Người trẻ tuổi cao lớn kia cười lạnh nói:
- Hà! Xảy ra chuyện gì à? Nếu ngươi biết chuyện gì sắp xảy đến, ngươi không sợ chết khϊếp cúp đuôi bỏ chạy mới là lạ!
Người nọ cười nói:
- Vậy ngươi hãy nói nghe thử, biết đâu cũng không đáng sợ như vậy!
Thanh niên lãnh khốc chỉ cười lạnh:
- Hà hà!
Thanh niên cao lớn chau mày nói:
- Ngươi vẫn nên đi thôi!
Người nọ suy nghĩ một chút, sau đó quay người đi về phía ngựa trắng, giống như tỉnh ngộ nói:
- À, hóa ra các ngươi không có can đảm nói cho ta biết, như vậy kẻ tới nhất định rất lợi hại.
Người trẻ tuổi lãnh khốc đứng bật dậy, lạnh lùng nói:
- Ngươi nói gì, đứng lại cho ta!
Người trẻ tuổi cao lớn căm phẫn nói:
- À há! Chúng ta không dám! Được, chúng ta nói cho ngươi biết, hiện nay trong hai phe hắc bạch Giang Nam, người có thế lực lớn nhất, danh vọng to nhất, khó trêu chọc nhất, ngươi có biết là ai không?
Người nọ cười nói:
- Nếu như ngay cả “Thiên Thủ Vương” Tả Thiên Chấn cũng không nghe đến, ta căn bản không thể lăn lộn trên giang hồ rồi!
Người trẻ tuổi lãnh khốc nói:
- Không ngờ ngươi cũng biết. Vậy ngươi có biết, Tả Thiên Chấn sở dĩ vô địch thiên hạ, áp đảo quần hùng, nguyên nhân là gì không?
Người nọ nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói:
- Bởi vì hắn có một thê tử tốt, còn có hai đệ tử đắc lực.
Người trẻ tuổi cao lớn cười lạnh nói:
- Còn nữa? Còn có chín trợ thủ khó đối phó nhất của hắn thì sao?
Người nọ nói:
- Ngươi muốn nói đến Cửu Đại Quỷ?
Người trẻ tuổi lãnh khốc nói:
- Không sai, người sắp đến đây chính là một trong Cửu Đại Quỷ, “Nhất Đao Trảm Thiên Quân” Tôn Đồ!
Người trẻ tuổi cao lớn thản nhiên nói:
- Còn có Tứ Đại Đao Ma dưới trướng Tôn Đồ, ngươi có từng nghe đến lai lịch của bọn chúng chưa?
Người nọ cười nói:
- Bọn chúng à? Tề Thanh Phong là người nổi bật trong số hậu duệ của Tề môn Kim Đao, nhưng lại là một phản đồ khi sư diệt tổ. Lệ Tuyết Hoa là nữ kiệt trong Niệm Đao môn của Tuyết Sơn phái, nhưng lại là một ả da^ʍ tiện. Mục Lãng Sơn là nhân tài kiệt xuất của Lãng Hoa đao pháp, võ công đã được chân truyền từ Thương Lãng lão nhân, nhưng lại gian da^ʍ cướp gϊếŧ, không từ việc xấu nào. Đường Tam Tuyệt là phó chưởng môn Địa Tranh đao pháp, đao pháp cũng rất cao. Nghe nói bốn người Tề, Lệ, Mục, Đường đều bị Tôn Đồ Thiên Ma thu phục, nối giáo cho giặc, không việc ác nào không làm.
Người trẻ tuổi cao lớn ngạc nhiên nói:
- Ngươi biết cũng không ít.
Người trẻ tuổi lãnh khốc nói:
- Dám mắng những lời này, xem như ngươi cũng có đảm lược.
Người nọ cười nói:
- Nếu như người trong võ lâm đều không dám mắng, vậy đám anh hùng kia chẳng phải đều biến thành con rùa rút đầu rồi sao, trong võ lâm còn có chính nghĩa sao?
Người trẻ tuổi cao lớn nghe vậy ngẩn ra, nói:
- Ngươi có gan, nhưng lại không phải đối thủ của Tôn Đồ và Tứ Đại Đao Ma, ngươi vẫn nên đi nhanh một chút!
Người nọ hỏi:
- Tại sao các ngươi lại ở đây?
Khuôn mặt người trẻ tuổi cao lớn kia chợt hiện lên vẻ buồn bã khó hiểu, ngồi xuống, nhìn chiều hôm càng lúc càng khép lại, nói:
- Chúng ta à? Đang chờ chết.
Người nọ lại hỏi:
- Ngươi đang chờ Tôn quỷ vương dẫn người tới gϊếŧ ngươi?
Thanh niên cao lớn nói:
- Ba năm trước, trong cuộc so tài võ lâm tại Bình Giang, ta thấy hắn ra tay ám toán người đã bị thương, đuổi tận gϊếŧ tuyệt, làm trái đạo nghĩa võ lâm, do đó đã lên đài cứu viện.
Nói đến đây lại cười lạnh một tiếng:
- Kết quả những người có mặt không ai chịu giúp đỡ. Ta cứu người bị thương đưa đến nhà của người tổ chức, một mình chiến đấu với Tôn Đồ, cuối cùng bị Tứ Đại Đao Ma hợp kích đánh trọng thương. Quần hào chỉ trơ mắt nhìn, không một ai chủ trì chính nghĩa, thậm chí có người còn ngăn ta chạy trốn. Sau đó ta chạy thoát được, mới biết người bị thương kia đã bị người tổ chức gϊếŧ chết, để lấy lòng Tôn Quỷ Vương.