Chương 2

Thượng Hải đến thành phố X chỉ cần ngồi máy bay từ 1-2 tiếng, Diệp Tử ngồi trong khoang máy bay, cố gắng ra vẻ đang ngồi ngay ngắn, nhưng mắt vẫn không nhịn được liếc qua hai bên.

Đây là lần đầu tiên cậu được ngồi máy bay đó! Có lẽ cũng là duy nhất trong đời… Diệp Tử thầm nghĩ, cậu dường như còn đang đắm chìm trong tâm trạng không thể tin được, nhìn những đám mây ngoài cửa sổ, cậu không khỏi hồi tưởng về chuyện vừa xảy ra…

“Cái gì? Bác nói muốn đón cháu về thành phố X?!” Diệp Tử đang cầm chổi kinh ngạc nhìn lão nhân vẻ mặt nghiêm túc trước mắt, lão bá này, không đi nhầm nhà chứ? Hay là bị thần kinh? Diệp Tử nghĩ đến khả năng thứ hai, nắm chặt chổi lùi về sau mấy bước.

“Cậu không có nghe sai, tôi phụng mệnh đại lão gia đón cậu về Phù gia.” Lão nhân nhìn thấy động tác của Diệp Tử cũng không lộ vẻ khó chịu, trong mắt tựa như còn lộ chút vui vẻ.

“… Cháu nói này, chắc bác đã nhìn lầm rồi! Cháu họ Diệp, không phải họ Phù, bác đi nhanh đi!” Nói xong, Diệp Tử cũng không để ý hắn, tiếp tục làm việc của mình, nghĩ thầm dù sao cũng phải đuổi cái người kỳ quái này đi đúng không?

“Mẹ cậu họ Diệp, nhưng cha của cậu họ Phù, cậu là thiếu gia của Phù gia chúng tôi.” Lão nhân xem nhẹ lời nói của Diệp Tử, vẻ mặt như nghĩ đến chuyện gì mà càng thêm nghiêm túc, kẻ khác nhìn cũng phải lùi về sau.

“Lão nhân gia, cháu nói bác đã —” Diệp Tử chịu không nổi lão nhân lải nhải, bước tới trước mặt hắn, vừa muốn bảo hắn rời đi, lại bị mẹ đánh gảy.

“Thằng chết tiệt! Mới sáng sớm đã la la cái gì? Không cần ngủ sao?” Người còn chưa xuất hiện, giọng nói chói tai đã truyền vào tai, độc hại thần kinh của hai người, sau đó một người đàn bà tóc tai lộn xộn, khiến vẻ mặt của lão nhân thay đổi.

“Mẹ… xin lỗi, đã đánh thức mẹ. Người này… đi nhầm nhà.” Diệp Tử nhìn mẹ đang đi xuống, có chút sợ hãi cúi đầu, nhẹ nhàng nói.

“Đi nhầm nhà còn không đuổi đi hả? Để ông ta ở lại có tiền sao? Ngu muốn chết!” Ngôn từ cay độc tiếp tục được phun ra từ trong miệng người đàn bà, đầu Diệp Tử càng cúi càng thấp, mà sắc mặt của lão nhân đã trở nên khó coi.

“Khụ! Bà Diệp, tôi được Phù lão gia phái tới đón tiểu thiếu gia trở về.”

“Cái gì?!” Đôi mắt đang buồn ngủ của người đàn bà lập tức trừng thật lớn, vẻ mặt không thể tin được, cũng may nàng đã xuống lầu rồi, nếu không, có lẽ nàng sẽ té từ trên cầu thang xuống.

“Ông nói, cha của… Phù Kình… muốn nó trở về?” Người đàn bà đã hồi phục lại vẻ mặt bình thường, nàng ngồi trên ghế, bắt chéo chân, lấy bật lửa ra, bắt đầu châm lửa, nhưng cái bật lửa luôn run run, không thể đứng yên một chỗ, cuối cùng nàng đơn giản ném cái nó đi.

“Mẹ…” Diệp Tử tiến lên, muốn nói rồi lại thôi mà nhìn mẹ mình.

“Bao nhiêu tiền?” Ánh mắt người đàn bà liếc qua Diệp Tử, rồi rơi trên người lão nhân.

“Mẹ…” Diệp Tử lại bước lên trước.

“Cho bà chi phiếu, tùy bà điền số tiền.” Vừa nói, lão nhân vừa lấy ra một tấm chi phiếu, đưa đến trước mặt người đàn bà.

“Mẹ… cái gì cháu của Phù gia? Không phải con là con của mẹ sao? Tại sao mẹ lại cầm tờ chi phiếu kia? Mẹ không cần con nữa ư?” Nói xong lời cuối cùng, mắt Diệp Tử đã đỏ lên, cậu vẫn kiềm chế mình, tự nhủ mình không được khóc ra.

“Được rồi! Nếu tao đã thu tiền, thì cũng đến lúc nói mọi việc cho mày. Mày là cháu của Phù lão nhân người đứng đầu ban phái xã hội đen ở thành phố X, còn cha mày, là giám đốc công ty Thanh Diệp thành phố X, mày thực sự là con của kẻ có tiền! Mà tao thì chỉ là một người sinh ra mày mà thôi, tao vốn không có tình cảm gì với mày, tao luôn đợi đến lúc mày lớn lên rồi bán mày lấy tiền.” Người đàn bà chậm rãi nói ra thân thế bí mật của Diệp Tử.

“Mẹ đùa phải không? Chuyện này… sao có thể phát sinh trên người con? Trên người một đứa què này? Mẹ, ông ta đã đi nhầm nhà, tìm lầm người, đúng không? A?” Diệp Tử chạy tới trước mặt mẹ mình, sớm đã không khống chế được mà lệ rơi đầy mặt, bàn tay gầy gò của cậu cầm lấy cánh tay mẹ, thật chặt.

“A! Mày thật phiền! Tại sao tao phải lừa mày chứ? Cũng không có lợi gì. Dù sao mày cũng mau đi đi, để tao khỏi nhức đầu nữa.” Người đàn bà hất tay, giọng nói chứa đầy ý không kiên nhẫn cùng chán ghét.

“Con…” Diệp Tử nhìn chằm chằm người đàn bà, như muốn chọc thủng một cái động trên người nàng, đây là mẹ của cậu, là người mẹ đã cùng cậu sống nương tựa nhau mười mấy năm, mẹ lừa cậu đúng không? Mẹ không thể nào nói ra những lời này được đúng không?

“Tiểu thiếu gia, chúng ta đi thôi.” Lão nhân nhìn không vừa mắt, chậm rãi đi tới, kéo Diệp Tử dậy, nhưng cậu vẫn cầm chặt cánh tay của người đàn bà.

“…”

“Mày buông tay! Tao cho tới bây giờ cũng chưa từng thương mày! Nếu không tại mày, bây giờ tao cũng sẽ không ra nông nổi này! Cái thứ xui xẻo!” Người đàn bà tàn nhẫn nhìn Diệp Tử, hung hăng quát.

Tay Diệp Tử dần dần, dần dần buông lỏng khỏi tay người đàn bà, vẻ mặt mờ mịt cùng hờ hững, cậu yên lặng xoay người, cất bước ra cửa.

Lão nhân nhanh chóng vượt qua Diệp Tử, bảo vệ mặc đồ màu đen thấy thế lập tức mở cửa xe, Diệp Tử như hồn ma nhẹ nhàng ngồi vào, sau khi người kia nhận được ra hiệu quả lão nhân, lập tức lái xe đi. Diệp Tử nghe thấy tiếng xe khởi động, mới hồi phục tinh thần, cậu cúi đầu, lúc trông thấy ánh mắt tàn nhẫn của mẹ, cậu rất kinh ngạc, sau đó, cậu mỉm cười, mẹ nhất định là vì tốt cho cậu, mới nói như thế, mẹ nhất định còn thương cậu, nhất định!

Lão nhân đối mặt với một màn này, chỉ im lặng nhìn, trong mắt hiện lên một tia suy nghĩ sâu xa.

“Tôi họ Cố, cậu có thể gọi tôi là Cố lão, có lẽ khoảng hai tiếng nữa máy bay mới đến, cậu có thể ngủ trên máy bay.” Cố lão nhìn người ngồi ngay ngắn bên cạnh, trong lòng nghĩ thật ra tiểu chủ nhân này rất tốt, cười nói.

“Nga.” Nói xong, Diệp Tử nhắm mắt lại, bắt đầu nghỉ ngơi.

Người như vậy, phải trở về ngôi nhà kia sao? Thiếu gia thực sự thừa nhận cậu ấy sao? Tương lai thật đúng là một ẩn số, Cố lão thở dài.

“Thiếu gia đã về chưa?”

“Chưa ạ.”

Trong tòa nhà lớn của Phù gia, Phù Vinh gấp gáp đi tới đi lui, sau mấy phút lại hỏi người hầu, rồi khi nghe được đáp án, lại thất vọng.

“Phù quản gia, sao ông lại lo lắng như vậy? Có việc gấp ư?” Lí thẩm phụ trách việc bếp núc tò mò hỏi, tuy biết vị quản gia này rất mẫn cảm, nhưng nàng vẫn không hiểu được việc thiếu gia về cùng nhà có quan hệ gì?

“Không phải việc của bà, mau làm cơm đi.” Phù Vinh phất tay, ý bảo Lí thẩm làm tiếp công tác của mình, nàng nhún nhún vai, xoay người đi đến phòng bếp.

“Phù quản gia, lão gia cho gọi.” Nghe thế thân thể Phù Vinh cứng đờ, sau đó bước nhanh về phía thư phòng. Nhẹ nhàng gõ cửa, đến khi được cho phép mới bước vào.

“Tiểu Kình đã về tới chưa?” Giọng nói già nua vang lên trong thư phòng.

“Vẫn chưa ạ, nhưng có lẽ đang trên đường về, rất nhanh sẽ đến.” Phù Vinh vội nói.

“Ừm, xem ra nó còn chưa chịu nhận…”