THI ĐẠI HỌC TOÀN CẦU Quyển I: Bữa ăn tối cuối cùng Chương 6: THỢ SINH GIÁP Tác giả: Mộc Tô Lý
Edit: WONDERLAND (@ourcutehome) - La vender
ϵ( "Θ" )϶
Sau khi đưa thí sinh trở lại căn nhà nhỏ, 922 có chút chần chừ đứng ở cửa.
Trải qua sự việc lần trước, anh ta thật sự tò mò liệu Du Hoặc còn có thể làm ra việc gì nữa. Kết quả không quá vài giây, anh ta liền cảm thấy hối hận vì Du Hoặc đang từ căn phòng đi ra.
Số 922 mặt bất lực hỏi: "Cậu lại làm sao nữa đây?"
Du Hoặc nói: "Đột nhiên nhớ đến một việc."
"Việc gì ?"
"Hình thức thi ở đây đều giống như làm bài thi ở thực tế đúng không?
922 gật đầu: "Chắc chắn rồi."
Du Hoặc: "Có một quy định không được đề cập đến."
922: "Cái nào?"
"Thí sinh nào ở đây mà gặp vấn đề thì có thể tìm hỏi một giám thị."
Giám thị 922: "....... đúng."
Nhưng chúng tôi đều không muốn bị cậu tìm đâu.
Để tránh bị làm phiền, 922 lập tức bổ sung nói: "Tất cả bài thi thực chất không giống nhau, không được hỏi đáp án, không có quyền được trợ giúp, cũng như không được giúp ai."
Du Hoặc "Ừ" một tiếng, tỏ vẻ đã hiểu.
Tuy vậy nhưng vẻ mặt của hắn vẫn trông khá hời hợt, trả lời hiểu qua loa thế nào ấy......922 hơi nghi ngờ.
"Vậy gặp vấn đề nào mới có thể tìm gặp giám thị mấy cậu?"
Số 922 nói: "Vậy..... cậu cứ dùng cây bút theo quy định đề bài, viết ở dưới đề bài của bức tường trả lời, viết......"
Anh ta vốn dĩ định nói viết số của giám thị, nhưng nội tâm lại không cho phép, đầu lưỡi đánh một cái, liến biến thành: "Viết 001."
Du Hoặc mặt vô cảm nhìn anh ta.
922 mặt vô tội lặp lại lời nói: "Ừ, viết 001 đi."
.
Trong căn phòng nhỏ.
Lò sưởi vẫn như cũ cháy hừng hực, mỗi người trong phòng đều ngồi một góc khác nhau.
Do bản thân giấu dao, nên gã xăm trổ bị mọi người xa lánh, mặt gã trầm xuống ngồi ở góc bàn.
Những người khác trong phòng đều ngồi cách gã rất xa, ngay cả nếu đi ngang qua tên đó thì ai cũng đánh vòng mà đi.
Thấy Du Hoặc trở về, Vu Văn nhảy dựng lên.
"Anh! Mấy tên giám thị đó có đối tốt với anh không? Họ phạt anh cái gì? Anh có sao không?"
Cậu nghịch con dao để giải đề trong tay, hỏi một loạt câu hỏi.
Tất cả mọi người đều hướng mắt tới phía họ.
Du Hoặc cau mày tránh con dao, chân lùi ra xa một chút, nói: "Không bị gì cả."
"Anh chắc chứ?" Vu Văn tỏ vẻ không tin.
Cậu thoáng nhìn qua góc tường, hạ giọng nói: "Ông ta mới bị bắt một tí mà đã thành vậy rồi, thủ đoạn trừng phạt ám ảnh đến vậy sao?"
Du Hoặc đưa mắt đến góc tường, thấy lão trọc ngồi co rút trong đấy, đôi mắt đυ.c ngầu, ngoại bào xung huyết. Thần kinh gã không ổn nên dẫn đến cơ thể co giật, trong miệng thì cứ lẩm nha lẩm nhẩm điều gì đó, lời nói mơ hồ không rõ.
Chắc là bị doạ đến điên rồi.
Du Hoặc nhìn lão trọc thì lại nhớ đến căn phòng tạm giam kia, nháy mắt lại buồn nôn.
"Ông ta vẫn luôn như vậy sao?"
"Đúng vậy. Đã ba tiếng trôi qua, cũng chả thuyên giảm gì cả." Vu Văn thoáng cái rùng mình, rồi lặng lẽ nói: "Nãy giờ ông ta vẫn luôn lải nhải miết, em ngồi đây mà còn nghe thấy rõ ổng nói gì."
"Ông ta nói gì?"
Vu Văn lắc đầu nói: "Em nghe thấy một câu "mệnh không tốt", à, còn một câu giống như "đốt giấy tiền" hay gì đó, còn những thứ khác thì em nghe không hiểu."
Du Hoặc "Ừ" một tiếng, không nhiều lời.
"Anh còn bị phạt nhiều hơn ông ta một lần, nhưng sao trông anh bình thường thế?" Vu Văn rất tò mò.
Du Hoặc lười nên không giải thích nhiều, có lệ nói: "Hình phạt không giống nhau."
Vu Văn: "Vậy anh bị phạt cái gì?"
Du Hoặc nói ngắn gọn: "Ngủ xong một giấc, tặng cho giám thị một thùng máu."
Vu Văn: "???"
"Anh đưa máu cho giám thị để làm gì?"
Du Hoặc lạnh lùng mà châm chọc: "Ai biết, anh ta thích thì đưa thôi."
Vu Văn nhạy bén phát hiện, anh cậu nói là "anh ta", không phải "bọn họ".
"Là ai vậy? Ai lại thích cái thứ như vậy? Anh ta là biếи ŧɦái sao?"
Du Hoặc: "001."
Vu Văn: "Í........."
.
Du Hoặc và giám thị đều không ưa gì nhau, nên chẳng ai nhiều lời đến mấy cái đề tài không đâu này.
Hắn nhìn quét một vòng quanh căn nhà, nhíu mày hỏi Vu Văn: "Mọi người nằm liệt ở đây suốt ba tiếng à?"
"Sao có thể." Vu Văn đặt một lóng tay lên bức tường bài làm nói: "Anh oie, từ chữ giải anh viết trước, em cũng viết thêm mấy chữ nè."
Du Hoặc nhìn về phía bức tường bài làm.
Trên mặt tường, đầy những chữ như gà bới mà Vu Văn viết.
Du Hoặc: "........"
Vu Văn nói: "Giáo viên bọn em đã từng nói, nghĩ gì viết nấy, đừng sợ không hiểu, viết ra quá trình đang suy nghĩ, không chừng có thể đúng được vài chỗ."
Du Hoặc: "Cho nên mày mới làm tập làm văn luôn à?"
Hắn gắng tách mấy câu từ chó chết đó ra, chỉ vào một hàng trong đó hỏi: "Câu này là cái gì?"
Vu Văn nhận ra anh họ đang chăm chỉ làm bài: "Có vẻ như..... họ đã biết chúng ta có mười ba người, nhưng có mười hai bộ đồ ăn."
Du Hoặc: "Mày chép lại đề bài làm gì?"
Vu Văn: "Khi thi mà ta không biết viết gì thì nên viết lại mấy cái trọng điểm trong đề bài để trông bài làm dài ra chút."
Du Hoặc: "......"
Mẹ, còn là trọng điểm trong đề bài nữa.
Hắn lại chỉ vào một cụm được khoanh tròn: "Này là gì?"
Vu Văn: "G=m.g, g=9,8N......"
Du Hoặc: "Cái này có liên quan tới quang học sao?"
Vu Văn: "Mấu chốt là......em cũng không thấy bộ đồ ăn có liên quan gì tới quang học mà?"
Du Hoặc: "........"
Vu Văn sợ anh mình tức chết, liền bổ sung một câu: "Cũng có chút liên quan đến quang học."
Du Hoặc lười đọc mấy cái câu từ vô nghĩa, trực tiếp hỏi: "Viết ở đâu?"
Vu Văn ngượng ngùng nói: "Đây, em viết về tỉ lệ khúc xạ, chùm sáng song song, mặt cầu, thấu kính, tiêu cự, sự tạo ảnh,.....mấy cái này chắc cũng được tính là quang học phải không anh? Em còn vẽ hai sơ đồ đơn giản của sự tạo ảnh qua thấu kính nữa."
Du Hoặc mặt vô cảm, Vu Văn nghĩ ngợi, vẫn là nên kéo anh mình đi xa khỏi bức tường làm bài, rồi thay đổi đề tài trò chuyện: "Đừng đề cập đến mấy chuyện không vui vẻ đó nữa. Ngoài giải đề ra bọn em còn làm nhiều việc khác lắm."
Thực tế, sau khi bức tường cho thêm ít dữ kiện, họ đã thăm dò cả căn nhà này từ trên xuống dưới rồi.
Đề thi nói: Đây là căn nhà của thợ săn giáp, hắn có 13 phần bộ đồ ăn, nhưng chỉ còn lại 12 bộ.
Nhưng bọn họ đều đã tìm khắp các gác mái, tủ bát, chai lọ vại bình, thứ nhất là vẫn không thấy được thợ săn Giáp, thứ hai là không tìm được bộ đồ ăn còn lại, đến nỗi đồ ăn.....
Chắc là nằm mơ mới có.
"Chúng em đã tìm hơn hai giờ rồi." Vu Văn ủ rũ nói: "Chỉ là một ngôi nhà nhỏ đổ nát, mà tìm tận hai tiếng! Có thể tưởng tượng nổi không, ngôi nhà này tụi em đã lật tung lên hết rồi, mà cái gì cũng không có, cái đề thi chó má."
Du Hoặc hỏi: "Đã xác định tất cả đều được lật tung hết rồi?"
"Thật sự cũng không phải." Bên cạnh có một cây gậy trúc ốm yếu(*) ho khan vài tiếng, nhảy vào nói: "Có hai nơi chúng tôi không chạm vào."
(*)Chỗ này ý nói anh này là ốm như cây gậy trúc dị á :v Anh chàng nâng bàn tay trơ xương lên, chỉ vào hai gian phòng bị khoá kia.
Trên cánh cửa phòng, một phòng thì treo con gà mái, một phòng treo con gà trống. Cổ vặn vẹo, tròng mắt đen nhánh không nhúc nhích nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chỉ là hai con gà kia có bộ dáng quỷ dị, mỗi lần kêu lên, không phải có người phạm quy thì là thu bài, vì thế nên chả ai dám đυ.ng.
"Bọn tôi đã tìm chìa khoá rồi, nhưng vẫn không tìm ra."
Du Hoặc gật gật đầu, đến gần nhìn kĩ hai cái móc khoá, lại quay đầu quét một vòng qua bức tường.
Vu Văn sợ anh mình cầm rìu phá cửa, vội vàng nói: "Anh! Em chơi game nhiều hơn mọi người ở đây, loại khoá cửa này là hàng thượng đẳng, tốt nhất đừng nên đυ.ng tới."
Du Hoặc mặt lạnh hỏi cậu: "Nhìn tao giống người bị thiểu năng lắm sao?"
Vu Văn như rùa rụt cổ, không dám nói lời nào nữa.
Một lúc lâu sau, cậu mới ngượng ngùng nói: "Vậy sao anh lại nhìn bức tường?"
"Dụng cụ săn đã được dùng rồi sao?" Du Hoặc hỏi.
Mọi người nghe vậy, ánh mắt đều nhìn về phía gã xăm trổ.
"Đệt mẹ nhìn bố mày làm gì!" Gã xăm trổ bị nhìn đến hoá giận: "Ban nãy vu oan tao tàng trữ dao, giờ lại muốn đổ oan tao cái gì nữa?"
"Vu oan?" Du Hoặc nhíu mày.
"Nhiều người đứng tụm lại như vậy, ai biết dao từ đâu rơi tới." Gã xăm trổ hùng hổ chửi mắng vài câu, bực bội nói: "Bó tay, không rảnh giải thích với bọn ngu các người!"
Du Hoặc lạnh mặt nhìn gã.
Gã xăm trổ: "........."
Im lặng vài giây, gã xăm trổ lại nói: "Quên đi quên đi, mày........ mày muốn hỏi cái gì, hỏi đi!"
Du Hoặc nhấc cằm hướng đến vách tường: "Treo tất cả dụng cụ đi săn lại chỗ cũ, để tôi xem thử vị trí của chúng."
Gã xăm trổ trừng mắt với hắn: "Làm như tao bệnh chắc? Lấy xuống rồi còn phải treo lên?"
.
Ba phút sau, gã xăm trổ bọc dụng cụ săn bắn lại, rồi treo từng cái lại vị trí cũ.
Du Hoặc tay đút túi quần, đứng ở phía sau.
"Tao không phải chó, đừng làm ra bộ dáng đi dạo nữa được không?!"
Gã xăm trổ bất mãn quát, nhưng vẫn vâng lời treo món cuối cùng lại vị trí của nó, sau đó gã khạc một cái, tránh sang bên.
"Anh, dụng cụ săn bị làm sao vậy?" Vu Văn hỏi.
Du Hoặc chỉ vào phía cuối dãy tường nói: "Có 2 cái đinh không có để đồ."
"Cho nên?" Vu Văn vẫn khó hiểu như cũ.
"Đồ treo trên đinh đi đâu rồi?"
Trong phòng có chút an tĩnh.
Bỗng nhiên có người lên tiếng: "Đúng vậy...... thiếu mất hai món đồ khác nhau. Không ai lấy đi chứ?"
Ai nấy đều lắc đầu.
Ông Vu: "Ban nãy đã như vậy rồi."
Mọi người chuyển tầm mắt sang ông.
"Thì...... trước khi kỳ thi bắt đầu, chả phải cậu có ra ngoài lượn vài vòng à?" Ông Vu nói với Du Hoặc: "Con đang ngủ nên cậu không kêu. Lúc trước khi ra khỏi cửa, cậu định tìm xem có cây dù nào không, thì lúc ấy đã thấy hai cái đinh này trống không rồi, cậu chắc chắn đấy."
"Ý của cậu là từ lúc chúng ta vừa đến đây là đã không còn hai món dụng cụ kia nữa?"
"Vậy thì chúng ở chỗ ai?"
"Thợ săn Giáp?" Vu Văn suy đoán thuật lại: "Vậy..... thực ra là có thợ săn Giáp, chẳng qua gã không ở đây, mà là ra ngoài đi săn rồi ư?"
Mọi người có chút hoảng loạn: "Chúng ta lại không thể ra khỏi cửa, gã không trở về thì chúng ta cũng không thể tìm được gã ư?"
Du Hoặc: "Chắc vẫn chưa đến lúc."
.
Mọi người nửa tin nửa ngờ về kiểu suy đoán thời gian này nhưng Du Hoặc đã xách cái ghế lại ngồi xuống sưởi ấm.
Mọi người thấp thỏm bất an mà tiến lại ngồi, ngây ngốc vây quanh lò sưởi.
Vu Dao chống lưng, cẩn thận dịch qua. Cô nhìn Du Hoặc chốc lát, góc mặt hắn được ánh lửa phác hoạ rõ nét, có phần ôn hoà hơn với mọi ngày, nhưng khi cúi xuống thì khuôn mặt vẫn có chút lạnh nhạt.
Mặt cô đầy vẻ áy náy nói: "Xin lỗi anh."
Du Hoặc ngẩng đầu về phía cô.
Vu Dao thấp giọng nói: "Vết mực nước đó.....rõ ràng tôi mới là người viết, nhưng lại hại anh bị phạt thay. Ban nãy định xin lỗi, nhưng chưa kịp mở miệng thì anh lại bị giám thị mang đi."
Du Hoặc: "........."
Vu Dao nói: "Tôi biết xin lỗi thì cũng chả giúp được gì, thế nên nếu có lần sau, tôi sẽ thay anh đi."
Du Hoặc: "........."
Hắn rũ mắt xuống liếc sang Vu Dao một cái, rồi thu hồi ánh mắt, tiếp tục sưởi ấm: "Không cần."
Vu Dao hơi hé miệng, định nói gì nữa, nhưng cuối cùng vẫn im lặng.
Cô ngồi ngơ ngơ một lát, đột nhiên hỏi Du Hoặc: "Anh không sợ sao?"
Du Hoặc duỗi thẳng một chân, cảm thấy lò sưởi thật sự rất ấm, hơ một hồi khiến hắn có chút buồn ngủ.
Hắn im im một lát, rồi lười nhác mở miệng: "Sợ cái gì?"
"Sợ chết, sợ vi phạm quy định........ hay bất cứ cái gì khác. Mọi người ai nấy cũng rất tò mò, cảm thấy anh rất tài, cái gì cũng không sợ."
"Sợ sệt thì có ích gì?"
Vu Dao gật đầu, nhẹ giọng nói: "Cũng đúng, nhưng mà đôi khi không kiềm nén được. Tôi liền rất sợ......."
Du Hoặc mắt cũng không nhìn, nói: "Lá gan cô cũng không nhỏ, loại mực không rõ thành phần mà cũng dám dùng để viết lên tường."
Hắn nói chuyện cũng không dùng sức, cơ môi cũng lười chuyển động, giọng nói rất thấp, toát lên vẻ lạnh lùng. Nhưng do được lò sưởi phả hơi ấm, cũng không có vẻ gì là trách cứ.
Vu Dao cúi đầu, vẫn có chút áy náy nên không biết nói gì.
Cô nghẹn thật lâu, mới gặng ra một câu: "Thật ra tôi........"
Nhưng chưa kịp dứt lời, cô phát hiện Du Hoặc một chân đạp lên ghế dựa bên cạnh, khuỷu tay chống ở đầu gối, tựa hồ như muốn ngủ.
Cô có chút sửng sốt, tốt nhất nên nuốt lời nói trở lại. Cô không dám đánh thức Du Hoặc, lại chậm rãi đến chỗ hai bà lão.
"Sao cậu ấy lại ngủ rồi?" Một bà lão nhẹ giọng nói: "Có phải từ ban đầu cậu ấy bị mất ngủ rồi không?"
Vu Văn mơ hồ nghe được câu nói đó, cậu liền liếc nhìn Du Hoặc một cái, thầm nói, không đâu, anh cháu bình thường đã ngủ nhiều thế này rồi.
Vu Dao không nói nhiều, cô dựa vào bà lão bên cạnh, ánh mắt dừng ở nơi xa của góc tường, tựa hồ lại bắt đầu có chút mơ màng.
.
Không biết đã trôi qua bao lâu, đồng hồ trên tủ bát nhẹ nhàng nhảy một cái.
Theo giờ Bắc Kinh, rạng sáng bốn giờ.
Thình lình có tiếng gà gáy làm mọi người đều giật mình.
Ai nấy đều hoảng hồn ngồi dậy, hai mặt nhìn nhau, lúc này mới sực nhớ ra, không ngờ bản thân lại mơ mơ màng màng ngủ thϊếp đi.
Vu Văn tự tát vào mặt mình hai cái, mới tỉnh táo hơn đôi chút.
Cậu vừa hạ tay xuống đã nghe thấy một âm thanh kì lạ.
"Haizz......"
Cậu giơ tay ra hiệu, nhẹ giọng hỏi: "Mọi người có nghe thấy gì không?"
"Nghe gì?" Ông Vu hướng mắt nhìn con trai có vẻ bí hiểm, không hiểu đang xảy ra chuyện gì.
"Không nghe thấy sao?" Vu Văn nói: "Có.... có tiếng sàn sạt sàn sạt."
Trong phòng đột nhiên yên tĩnh hẳn, không ai dám nhúc nhích.
Tất cả mọi người đều thoáng chút sợ hãi, nín thở để nghe động tĩnh.
Quả nhiên, ước chừng vài giây sau.
Âm thanh sàn sạt lại vang lên, lần này tất cả mọi người đều nghe thấy.
Giống như...... trên mặt tuyết, có thứ gì đó khá nặng bị kéo đi.
Cây gậy trúc ốm yếu bỗng làm dấu ra hiệu sang phía ngoài cửa sổ, lặng lẽ nói: "Bên này."
Miệng cậu ta còn chưa kịp khép lại, cửa phòng liền "kẽo kẹt" rồi mở ra.
Một cái bóng đen xì đang tiến vào.
Tiếp đến, có một người khuôn mặt trắng nhợt nhạt kéo sợi dây thừng vào nhà.
Khung xương của gã rất rộng, vóc người không cao, mặt trắng toát như tờ giấy. Đôi mắt cũng có chút là lạ, con ngươi màu đen khá lớn, trong khi lòng trắng trong mắt chẳng chiếm được bao nhiêu phần.
Gã khom lưng, chậm rãi cuộn dây thừng lại, bên hông treo bộ mài dao cỡ lớn và vòng bẫy răng cưa nhỏ chạm vào nhau leng keng.
Trong phòng không ai mở miệng, mọi người trơ mắt nhìn gã lôi một cái bao tải đi vào, sau đó đóng cửa lại.
Cho đến lúc này, gã mới quay đầu nhìn về phía lò sưởi, đôi mắt đen nhánh chớp mai cái: "Ồ....... thật tốt, có khách tới chơi rồi."
.
Người kì lạ đến chào hỏi họ, chính là thợ săn Giáp mà mọi người đã chờ nãy giờ.
Gã chậm rãi xoa xoa tay mình nói: "Hai ngày này trên núi có trận gió tuyết, tôi biết lại có đồ ăn....... à, lại có khách khác đến rồi."
Mấy vị khách: ".........."
"Bên ngoài lạnh thật đấy." Gã nhẹ giọng nói chậm rãi: "Tuyết ngoài kia dày quá, mọi người đều trốn đi cả rồi, cơ hồ không tìm thấy con mồi nào. Tôi phải tìm rất rất lâu, mới có được một con."
Gã đá đá cái bao tải kia, tặng một nụ cười ân ái đến mọi người, miệng cũng gần như muốn nứt lên đến tai: "Các người may thật đấy, đến ngay đúng thời điểm tôi đang đói."
Gã lại thở dài, giải thích: "Hết cách rồi, đồ vật trên núi tuyết này không nhiều, lâu lâu mới có một nhóm du khách đến đây. Tôi phải tự thắt chặt bụng để duy trì sự sống. Thế nên một ngày tôi chỉ ăn có hai bữa thôi."
"Bốn giờ sáng một bữa, bốn giờ chiều một bữa, có thể cùng tôi ăn một bữa ăn ngon thì không nhiều lắm." Gã nhìn cái chuông trên tủ bát rồi nói: "Ây da, thật là đúng lúc. Mọi người ở đây đợi lâu như vậy, nhất định là đói lắm rồi, tôi có thể nghe được bụng mọi người kêu đấy, có phải đói đến nổi không chờ được nữa rồi không?"
Khách: "......."
"Có tổng cộng bao nhiêu người tới đây?" Gã vươn ngón tay lên, bắt đầu đếm từng người từng người: "Bà già, ma cây, phường du côn, ma men, con của ma men......."
Không có cái xưng hô nào dễ nghe cả, ai bị gã gọi tên thì đều xanh cả mặt.
Gã vừa đếm đến Du Hoặc thì dừng một chút, không mấy vừa mắt: "Sao bây giờ còn có người chưa tỉnh ngủ vậy?"
"Bỏ đi." Thợ săn giáp mất hứng, quay đầu thoáng nhìn qua bức tường làm bài, nói: "Nghe nói tổng cộng có mười ba người, nhưng đồ ăn của tôi không nhiều, chỉ đủ cho mười hai người, thật đáng tiếc."
Gã nói xong, liếʍ môi: "Tôi thật sự đang rất đói. Có điều mọi người cứ chờ thêm một lát, để tôi đi chuẩn bị. Đây là lần đầu tiên tôi thấy nhiều khách như vậy."
Vu Văn: "........"
Đây cũng là lần đầu tiên tôi thấy một gã thợ săn như vậy.
Thợ săn Giáp cúi xuống xách bao tải lên.
Bao tải nhìn qua vô cùng nặng, không biết chứa cái gì, nhưng cũng không ai muốn xem........
Gã kéo bao tải đi đến một góc nhà, đứng trước căn phòng treo con gà mái.
Chùm chìa khoá va vào nhau kêu leng keng leng keng inh ỏi, thợ săn Giáp cẩn thận lấy ra một chiếc trong đó, rồi mở cửa phòng.
Một mùi hôi thối kì lạ bay ra.
Loại mùi này khó nghe đến không thể tả nổi, giống như mùi thịt thối, tro bụi và gỗ mục nát đang ở chung một chỗ vậy.
.
Căn phòng được treo con gà mái, ban đầu ai cũng tưởng là phòng ngủ.
Nhưng giờ mới biết, gian phòng đó chính là một căn bếp.
Bên trong có một cái bàn rất dài, cả người nằm lên cũng không thành vấn đề.
Còn bên kia là một chiếc tủ gỗ dài màu đỏ, trên ngăn tủ được móc rất nhiều ổ khoá.
Thợ săn Giáp cười cười với mọi người, lại cúi người, nói: "Chờ thêm chút nữa, đồ ăn sẽ lên ngay thôi."
Sau đó cửa phòng đóng lại.
.
Ngồi trước lò sưởi bình yên hơn nửa ngày, đột nhiên có người cất lời: "Tôi không muốn ăn cơm, tôi muốn về nhà."
"Ai mà chả muốn về nhà!" Gã xăm trổ không biết từ khi nào đã ngồi trong đám đông, có thể cũng đang sợ gã thợ săn Giáp kia: "Mày nghĩ muốn đến thì đến muốn đi thì đi được sao? Mày có can đảm thì mở cửa ra ngoài đi!"
Mọi người lại trầm xuống.
Một lúc lâu sau, ông Vu nuốt nước miếng: "Miệng của tên thợ săn kia lớn thật, không chừng có thể nuốt cả đầu người, tôi có linh cảm hắn sắp ăn thịt người......."
Vu Dao lẩm bẩm: "Trong cái bao tải đó chứa cái gì thế?"
Hai câu nói ra đúng lúc này, càng làm cho mọi thứ đáng sợ hơn.
Mọi người đều hướng mắt đến cửa sổ.
Bên ngoài trời gió tuyết vẫn không có dấu hiệu thuyên giảm, trước khi cuộc thi bắt đầu thì ông Vu có ra ngoài lượn vài vòng để dò đường, tất cả các phía đều là tuyết, cây cối trông cũng hệt nhau. Trong phạm vi một trăm dặm không có nhà ở, không có bóng người, yên tĩnh đến đáng sợ......
Vậy thì đâu ra lại có một con mồi chứ?
Huống hồ gã thợ săn Giáp nói đồ ăn là do mình tự đi tìm.
Bọn họ lần đầu đến nơi này là vào lúc chiều tà, có một người đàn ông không nghe mệnh lệnh rồi đập bể cái radio, không lâu sau, thi thể hắn đã bị chôn dưới lớp tuyết......
Mọi người không hẹn mà cùng nhớ đến chuyện này, trên mặt lộ ra sự sợ hãi tột độ.
Vu Văn thì càng nghĩ càng buồn nôn.
"Muốn ói thì quay chỗ khác." Giọng nói Du Hoặc thình lình vang lên: "Đừng có nôn vào người tao nữa."
"Anh tỉnh rồi sao?!" Vu Văn vừa hoảng vừa vui kêu lên một tiếng.
"Kêu cái gì! Nhỏ tiếng chút đi!" Gã xăm trổ giọng thô kệch quát.
Du Hoặc liếc gã xăm trổ một cái, nói: "Tao không có ngủ."
Vu Văn: "À.... vậy nãy giờ anh chỉ nhắm mắt thôi à."
"Mắt có chút khó chịu."
Vu Văn nhớ tới, ba của mình từng nói qua, trước đây Du Hoặc đã từng phẫu thuật mắt, cứ nhìn một vật sáng lâu sẽ gây mệt nhọc khó chịu. Tuy là thế nhưng cậu lại chưa từng nghe Du Hoặc kể qua, thế nên cũng chả nhớ rõ chuyện này.
"Anh, vậy nãy giờ anh có nghe thấy tên thợ săn kia nói gì không?" Vu Văn hỏi.
Du Hoặc "Ừ" một tiếng.
Vu Văn: "Vậy giờ phải làm sao đây?"
Du Hoặc lười nhác nói: "Tao đang đói, chờ ăn cơm cái đã."
Vu Văn: "............."
Anh lại muốn doạ người nữa à?
Edit by La vender Đã beta 2/5/2021Vote, comment và cũng đừng quên
follow để nhà edit vui vẻ còn làm truyện đúng giờ cho các bạn nheee. Thank u, next. (
Ý là next qua chương sau ó :3)