Chương 15: Ngoại ngữ

THI ĐẠI HỌC TOÀN CẦU

Quyển II: Đoán xem tôi là ai

Chương 15: NGOẠI NGỮ

Tác giả: Mộc Tô Lý

Edit: WONDERLAND (@ourcutehome) - La vender

Đây là lời của editor được cập nhật ngày 3/5/2021: Rất cảm ơn các bạn đã tham gia đọc truyện và tất nhiên mình cũng sẵn lòng chào đón mọi người. Tuy nhiên, như đã nói ở ngay phần mô tả rằng, mình không mong muốn các bạn KY vào truyện làm ảnh hưởng tới trải nghiệm đọc truyện của các bạn khác. Hiện tại, các bình luận KY về TC tại phần nội dung liên quan tới Trùng Khánh trong chương này đều đã được mình xoá, mình không muốn nêu tên ai cũng như bình luận đáp trả ai cả, nên mình cũng mong các bạn hiểu và hạn chế giúp mình nhé. Cảm ơn các bạn, mọi người đọc truyện vui vẻ tiếp nhé.

ϵ( "Θ" )϶

Du Hoặc: "Vu Văn."

"Dạ?" Đột nhiên bị gọi tên, Vu Văn mau chóng tiếp lời: "Sao vậy ạ?"

Du Hoặc: "Mày có nhìn thấy ai ở giao lộ đó không?"

Vu Văn mơ hồ nhìn xung quanh: "Ai? Ai đâu?"

Du Hoặc dừng ánh mắt ở nơi xa: "Ví dụ một tên giám thị âm hồn bất tán nào đó."

Vu Văn: "Anh đừng có kể chuyện ma ở đây nha!"

Có đang thi môn gì đâu, giám thị tới làm gì chứ???

Những người khác nghe thấy Du Hoặc nói, theo phản xạ cùng quét mắt quanh một vòng, ngã tư đó chả có ai ngoài mấy cái biển chỉ đường.

"Bỏ đi, không có gì đâu." Du Hoặc nói: "Ở đây mỗi tao biết ngoại ngữ, không có lựa chọn khác, mày chắc chắn muốn đi với tao không?"

Vu Văn nói: "Thật sự thì em ngu ngoại ngữ lắm."

Du Hoặc đưa mắt nhìn sang cậu.

Vu Văn lại nói: "Nhưng em nghĩ rồi, dường như không gì có thể làm khó bản thân mình."

Du Hoặc: "........"

Vu Văn chắp tay trước ngực bái thần bái phật: "Anh đi đâu em đi đó! Dù có làm trâu làm ngựa cũng được, chỉ cần chúng ta đều qua môn, sống lâu trăm tuổi."

Du Hoặc: "........."

Cả nhóm hướng mắt nhìn hắn đầy vẻ mong đợi.

Du Hoặc "chậc" một tiếng, mặc áo khoác vào kéo khoá lên đến đầu, che lại phần cằm và môi, lười biếng lẩm bẩm: "Phiền phức."

"Anh nói gì vậy?" Vu Văn nghe không rõ, hỏi lại.

Khuôn mặt Du Hoặc gần như hoà lẫn với tuyết: "Tao nói, cái biển ngoại ngữ ở đâu?"

Mọi người xôn xao chỉ sang bên trái.

Du Hoặc nhấc chân lên đi tới.

Bên trong gác an ninh, bỗng có chiếc loa nhỏ bắt đầu lên tiếng:

"Nhắc nhở thân thiện, thời gian lựa chọn còn năm giây."

Mọi người hết hồn, nhanh chân chạy đi.

Biển "ngoại ngữ" dựng ngay giao lộ trong như có đến ba tấm khác nhau, sương mù dày đặc. Không ai biết rằng, đằng sau lớp sương mù đó sẽ có cái gì......

4

3

2

1

"Quyền được lựa chọn đã hết."

Vào lúc thời gian đang đếm ngược, người cuối cùng của cả nhóm đã bước vào lớp sương mù dày đặc.

.

Tần Cứu mặc chiếc áo khoác đen, khăn quàng cổ màu xám lông cừu được giấu trong cổ áo. Anh đút một tay vào túi áo khoác, cánh tay còn lại thì đang cầm cây dù đen, đứng chờ người với dáng vẻ không chút nôn nao, vội vàng.

Thân ảnh Du Hoặc cao ráo xuyên qua tầng sương mù dày đặc kia.

Khuôn mặt hắn vừa lạnh vừa trắng, biểu cảm uể oải lười nhác, vai phải xụi lơ xách chiếc ba lô màu đen.

Rõ ràng khoảng cách còn xa, nhưng Tần Cứu lại có thể thấy rõ mọi chi tiết của hắn. Tròng mắt đối phương màu nâu nhạt giống như lúc nào cũng được phủ một lớp pha lê mỏng, kết hợp cùng chiếc khuyên tai làm ánh lên vẻ lạnh lùng khó tả.

Tần Cứu nhẹ nâng dù lên, tuyết trắng xoá từ trên dù rơi xuống.

Nhìn Du Hoặc dần tiến gần hơn, anh lịch thiệp đưa tay ra, để Du Hoặc đứng cùng dưới ô, kéo dài giọng nói: "Trùng hợp thật, chúng ta lại gặp nhau rồi. Mấy ngày nay cậu Hừ ngủ ngon chứ?"

Du Hoặc: ".........."

Rõ ràng đã biết tên rồi, một hai phải kêu biệt hiệu, bộ anh có bệnh à?

Hắn nhìn Tần Cứu hai giây, lạnh giọng nói: "Nơi nào bị tước quyền lựa chọn là nơi đó có anh à?"

Tần Cứu nheo mắt lại, cười một tiếng: "Không thể nói như vậy được. Cái gọi là tước quyền lựa chọn, tức chỉ thí sinh vi phạm quy định, cũng chính là cậu, ở môn thi kế tiếp cậu sẽ không có quyền lựa chọn môn thi. Nên giờ cậu thi cái gì, phải nhìn mặt giám thị chủ quản, cũng chính là tôi, thì sau sẽ thi cái đó. Giải thích như thế cậu đã hiểu chưa nhỉ?"

Du Hoặc: "........."

Ngữ khí của anh ta, giống như một thằng oắt con la lối khóc lóc đòi giảng đạo lý.

Đây chắc chắn là cố ý khıêυ khí©h, có thể thấy Du Hoặc một bụng tức giận, mặt cũng đã căng cứng.

Tần Cứu nhìn sắc mặt của hắn, ý cười càng sâu: "Đối với giám thị thì đều là cho đề xuất, nói chung là được tuỳ chọn, nhưng tôi lại hơi lười, cho nên luôn để chế độ ngẫu nhiên, lần này ngẫu nhiên trúng ngoại ngữ. Có điều chỉ xem sắc mặt không vui của cậu, lần sau......"

Du Hoặc mặt thối ngắt lời: "Mẹ nó còn có lần sau nữa à?"

Tần Cứu: "Rất khó nói, tại cậu có tiền sử chồng chất mà."

Du Hoặc: ".........."

Tần Cứu: "Vậy cậu hi vọng mình sẽ bất ngờ trúng môn nào, nói trước cho tôi biết đi. Nói lọt tai thì có thể xem xét lại đó."

Du Hoặc định nói anh ta cứ bất đắc kỳ tử mà chết, vậy có thể suy xét chút không?

Hắn ngẫm nghĩ một hồi, còn phải phụ thuộc vào độ bệnh hoạn của hệ thống, nếu không tốt là hắn có thể đi chết chung với tên kia mất.

Thế nên hắn đành nghẹn một bụng tức vào, không nói lời nào mà đứng chờ dưới lớp sương mù dày đặc với khuôn mặt như đi đưa đám ma.

.

Không lâu sau, Vu Văn kéo ông Vu từ trong màn sương bước ra, sau đó là Vu Dao và Mike.

"Anh ơi!" Vu Văn vội vàng chạy đến, vừa nhìn thấy Tần Cứu liền phanh gấp: "Anh! Sao anh lại ở đây?"

Khả năng sinh tồn mạnh mẽ khiến cậu khống chế lời ăn tiếng nói lại, nhưng vẫn không thể che giấu được biểu cảm của mình.

Tần Cứu thong thả nói: "Đợi mọi người tới cùng anh cậu đó."

Vu Văn như gặp quỷ, vẻ mặt hoảng sợ nhìn sang Du Hoặc.

Du Hoặc: ".........."

Nếu ánh mắt có thể biến thành dao, Tần Cứu đã thành cái xác chết bị đâm đến thịt nát xương tan rồi.

Vu Văn dũng cảm nói: "Anh đã đi giám sát một bài rồi mà giờ còn đến bài thi lần này nữa sao?"

Tần Cứu liếc mắt nhìn cậu.

Vu Văn: "Úi."

Trong mắt các bạn học khác, đây chính là bạn học Vu - vạ miệng - Văn. Vị giám thị 001 này cũng là một bậc trưởng lão. Các trưởng lão thì luôn kiêu ngạo, duy chỉ có nhân vật như anh trai cậu mới có thể làm đối phương nhìn nhiều hơn một cái, nói nhiều hơn vài lời.

Cậu cũng tự mình hiểu, nên không dám lắm lời nữa.

.

"Bọn Chu Tiến còn chưa tới sao?" Vu Dao cùng Mike cũng ở đây.

Ông Vu nói: "Mới nãy còn theo ở sau mà, chờ chốc nữa xem."

Kết quả chỉ trong chốc lát, đợi được hai gương mặt xa lạ đang đi đến.

Một người có khuôn mặt chữ điền, đầu không cao, nhưng cả người cơ bắp cuồn cuộn, vai đeo một chiếc túi thể thao.

Người còn lại thì thon gầy hơn, co rúm trong chiếc áo khoác, hà hơi vào hai tay.

"Sao lại như vậy? Còn những người khác nữa đâu?" Vu Văn kinh ngạc nói.

Du Hoặc nhìn về phía Tần Cứu.

Tần Cứu ngiêng đầu xuống, hỏi Du Hoặc: "Có ai nói các thí sinh thi phải cố định à?"

Du Hoặc: "...... không có."

Tần Cứu nói: "Kiểm tra cùng một môn, nhưng sẽ không thi cùng một phòng. Ví như giám thị 922 và 154, lần này ngẫu nhiên cũng trúng ngoại ngữ, nhưng bọn họ đâu có trong phòng này. Thấy có ai ý kiến gì đâu?"

Du Hoặc: "Ý của mọi người là không nghĩ anh lại ở đây."

"........"

Vu Văn liếc nhìn Tần Cứu một cái, sợ anh cậu làm cho giám thị gác thi tức chết.

Ai ngờ Tần Cứu lại híp mắt cười: "Sai rồi, điều đó có nghĩa là vòng này thí sinh rất ít, chỉ cần một giám thị là đủ."

"Ít thí sinh?"

Du Hoặc nhíu mày.

.

Quả nhiên, bọn họ đã đứng dưới lớp sương mù dày đặc trong năm phút rồi mà cũng chả thấy thêm một bóng người nào tới nữa.

Sự thật đã chứng minh, nhóm Chu Tiến và bọn họ bị tách ra thi khác phòng.

Ban đầu toàn đội tập hợp lại toàn già yếu, bệnh tật lại bầu bí, nhưng tốt xấu gì cũng ở chung, đã sớm trở nên hòa hợp thân quen.

Hiện tại lại có thêm hai người xa lạ, rất cần sự hoà hợp lẫn nhau.

Không biết chuyện này là tốt hay xấu nữa.

"May quá ba không bị tách đi." Vu Văn vừa nghĩ vừa sợ mà nói.

.

Hai người lạ kia không ngạc nhiên mấy với những người bạn đồng hành mới của mình.

Người mặt chữ điền từ đầu đến cuối ấn đường lúc nào cũng nhíu lại, nhìn qua trông có vẻ hung hăng, gật đầu với mọi người một cái, rồi không để ý đến nữa.

Người thon gầy kia lại có chút nhiệt tình hơn: "Tôi tên Trần Bân, tới từ Trùng Khánh. Còn anh ta là Lương Nguyên Hạo, ở Hà Bắc, đúng không?"

Trần Bân quay đầu hỏi Lương Nguyên Hạo một câu, hắn liếc mắt quét qua mọi người rồi "Ừ" một tiếng.

"Trùng Khánh à? Lúc trước chú đây cũng đi quân đội năm năm ở đấy, vậy tính ra cũng là đồng hương rồi." Ông Vu làm mấy câu xã giao, quanh qua quẩn lại vẫn là vụ nhận đồng hương, mau chóng thân thiết với Trần Bân.

"Tôi với Lương Nguyên Hạo trước đó thi cùng phòng, giờ tách ra cũng thi cùng, coi như là có duyên. Đây là môn thứ ba tôi thi rồi." Trần Bân vừa nhắc tới chuyện này vẻ mặt có chút ủ rủ: "Hai môn trước là do may mắn mới sống sót, điểm thì thấp tẹo, muốn đạt tiêu chuẩn cũng chỉ là hi vọng xa vời."

Ông Vu đang định an ủi, Du Hoặc bỗng nhiên xen vào: "Anh biết đạt tiêu chuẩn cần bao nhiêu điểm sao?"

Trần Bân sửng sốt: "Sáu mươi điểm, mọi người không biết hả?"

Ông Vu lắc đầu nói: "Không biết, bọn chú thi một môn tổng điểm hình như là...... hai mươi bốn thì phải? Còn cái gì mà điểm cộng điểm trừ, chú đây cũng không rõ. Dù sao cũng không phải điểm luôn được giữ nguyên, cũng chưa nghe qua mấy môn khác điểm ít nhiều thế nào, không biết tính ra là có đạt tiêu chuẩn chưa nữa."

Trần Bân hỏi: "Bộ mọi người chưa gặp cựu thí sinh nào sao?"

Ông Vu: "Chưa hề, bọn chú đều vừa thi xong ở bài trước, đó là bài thi đầu tiên."

Trần Bân: "Ồ, vậy chẳng trách được. Con thì may mắn gặp một đàn anh có kinh nghiệm, anh ta nói mỗi môn tổng điểm sẽ khác nhau, nhưng cộng điểm của năm môn lại thì vừa đủ một trăm điểm, vì thế nên tổng điểm phải qua sáu mươi mới được."

"Sáu mươi lận.........." Ông Vu vẻ mặt u sầu mà bẻ ngón tay.

Trần Bân càng sầu hơn: "Con thi hai môn rồi mà mới có mười điểm, còn lại ba môn thì chả biết thi thế nào!"

Lương Nguyên Hạo sắc mặt tái mét, có chút bực bội mà bước xa ra.

Trần Bân giải thích với mọi người: "Những người khác thì điểm không tệ, nhưng chỉ sợ thi xong ba môn còn lại thì điểm trớt quớt luôn, nên ai cũng có chút lo lắng......."

Nói chung đây là điều không ai muốn, thế nên tâm tình bực bội cũng là chuyện thường tình.

Mọi người tỏ vẻ rất hiểu.

Vu Văn chỉ vào Mike an ủi nói: "Đừng lo! Nhìn này, chúng ta có vũ khí bí mật đó! Trận này thi ngoại ngữ, chúng ta có người anh em Mike này là người ngoại quốc á!"

Trần Bân uyển chuyển nói: "Thấy rồi, lúc nãy bọn tôi thấy rồi. Nhưng tôi phát hiện ra, anh ta có vẻ nói tiếng Trung không giỏi lắm nhỉ? Ông nói gà bà nói vịt, cũng chả khác gì....."

Vu Văn lại chỉ vào Du Hoặc an ủi nói: "Không gì phải lo, anh tôi định cư ở nước ngoài đã được một thời gian, anh ấy cũng có khả năng mà. Có điều....... anh tôi không thích nói chuyện mấy."

Trần Bân lập tức sống lại: "Không sao, biết là được!"

Ngay cả Lương Nguyên Hạo cũng trông sảng khoái hơn.

Mike và Du Hoặc như liều thuốc tinh thần, giúp không khí cả đội nhẹ nhàng dễ thở hơn chút.

.

"Vậy..... hiện tại chúng ta nên đi đâu?" Nói chuyện nửa ngày mọi người mới bắt đầu vào việc chính.

Du Hoặc mặt vô cảm hướng tay chỉ sang bên trái.

Mọi người lúc này mới phát hiện, cách hơn ba mét được xây một trạm xe buýt.

Kí hiệu trạm dừng là một trong các loại đơn giản nhất, dùng một cây sắt để dựng biển báo lên.

May mắn thay, trên tấm biển ghi dòng chữ tiếng Trung "xe buýt liên tỉnh", phía dưới lịch sự dùng tiếng Anh phiên dịch lại.

Chiếc xe buýt xuất phát từ đâu, trên con đường nào, tất cả đều trống rỗng, không có bất kì một thông tin nào khác.

Cả đám ngây người trong chốc lát, trong cơn gió tuyết bỗng nhiên truyền đến tiếng còi xe.

Một chiếc xe chạy ra từ lớp sương mù dày đặc, giật giật rồi dừng trước trạm xe.

Chiếc xe đống một lớp bụi dày, cơ hồ nhìn không ra màu nguyên bản của nó, trên bánh xe dính đầy bùn. Thật sự phải cân nhắc việc dùng từ "xe buýt" để hình dung nó, chiếc xe này càng nhìn càng giống với CMB(*) thời thập niên chín mươi hơn, mỗi khi nó rẽ đều làm người ta phải ná thở.

Chiếc xe này ư?

Để thi ngoại ngữ?

Mọi người tỏ vẻ khó tin, trong lòng thầm nghĩ.

Ngay cả giám thị như Tần Cứu thì vẻ mặt anh cũng chẳng mấy tốt.

Nhìn thấy 001 không vui, Du Hoặc như mở cờ trong bụng, xách ba lô, lên xe đầu tiên.

Trong xe thì ngược lại không cũ nát như bề ngoài của nó, chỗ ngồi còn rất sạch sẽ.

Du Hoặc chọn hàng ghế cuối cùng cạnh cửa sổ rồi ngồi xuống.

Thấy Tần Cứu cũng lên xe, hắn lấy điện thoại ra bấm bấm một chút, sau đó lấy tai nghe màu trắng đeo vô, dựa vào cửa sổ bắt đầu ngủ.

Tài xế là một gã trung niên da ngăm, từ đầu đến cuối chưa hề mở miệng, không biết có phải bị câm hay không.

Thấy từng người từng người đã lên xe hết, gã nhanh chóng đạp chân ga xuất phát.

.

Du Hoặc sắp ngủ đến nơi, trong xe âm thanh báo đám từ đâu cất lên.

"Hiện tại là 6:30 ở Bắc Kinh, còn 30 phút nữa bắt đầu làm bài thi, dưới đây là quy chế thi."

Quy chế thi được lặp lại từng cái một.

Có Mike và Du Hoặc ở đây như hai viên thuốc an thần, cảm xúc mọi người tương đối ổn định, không giống lần đầu ai nấy đều run đến mất hồn.

"Nếu phát hiện thí sinh vi phạm quy quy chế trong quá trình thi, lập tức bị trục xuất khỏi trường thi."

"Yêu cầu bài thi, lấy đề làm chuẩn."

Dường như hệ thống thích nhây lắm, đang thông báo thì ngừng trong chốc lát, ý như để mọi người tiêu hoá xong nội dung mới chậm rãi phun ra mấy câu cuối.

"Do sự kiện đặc biệt nên sẽ báo nội dung kiểm tra trước."

"Thời gian: 10 ngày."

"Môn học: Ngoại ngữ."

"Loại ngôn ngữ: Digan(*)"

"Chúc mọi người đạt được kết quả tốt."

Mọi người: "........"

Khoan đã, lặp lại lần nữa coi???

(*)CMB là viết tắt của China Motor Bus Company Ltd (công ty xe buýt Trung Quốc), đây là công ty xe buýt đầu tiên ở Hồng Kong và chịu trách nhiệm giới thiệu xe buýt hai tầng đến đảo Hồng Kong,....

(*)Ngôn ngữ Digan, hoặc ngôn ngữ Romani (/roʊməni/), hoặc ngôn ngữ Gypsy (tiếng Digan: ćhib romani) là một số ngôn ngữ của người Digan, thuộc ngữ chi Ấn-Arya trong hệ ngôn ngữ Ấn-Âu. (Theo Wikipedia)

Edit by La vender

Đã sửa 16/12/2020

Vote, comment và cũng đừng quên follow để nhà edit vui vẻ còn làm truyện đúng giờ cho các bạn nheee. Thank u, next. (Ý là next qua chương sau ó :3)