Chương 7-1
Hướng Đường Vũ cả đêm không ngủ, trong đầu không ngừng nghĩ tới Tiểu Lăng Giác đã không còn là của anh nữa, anh khổ sở muốn nôn mửa. Trời sáng choang thì anh đột nhiên chạy vào phòng tắm, nôn mửa điên cuồng.
Anh nôn mửa tới choáng váng, nôn tới mức dường như ruột gan đều muốn nôn ra, toàn thân anh khó chịu giống như bị lửa đốt, nôn hết đồ ăn còn sót lại trong dạ dày, chỉ sợ ngay cả dịch dạ dày cũng nôn hết sạch, anh súc miệng rửa mặt, anh vục một vốc nước lạnh dội lên mặt đang phát sốt. . . . .
Anh không hiểu sao lại bị bệnh.
Sau khi xong việc tẩy rửa, anh thấy cả người mềm nhũn không có hơi sức, anh té xuống ngồi ở trên nền nhà gạch men trang trí hoa văn đen trắng đan xen nhau, hồi ức trong đầu lại hiện ra. . . . . .
Sau khi xuất ngũ, anh chuyển ra khỏi nhà, tiểu Lăng Giác giống như nữ chủ nhân của cái nhà này, cùng với anh sắp xếp trong phòng, phòng tắm muốn dùng gạch men trang trí hoa văn đen trắng đan xen nhau, muốn dùng bồn tắm mát xa hình trái tim, mặt khác còn tách ra chỗ khô chỗ ướt, phòng bếp phải có cái bàn ở giữa, vòi rửa phải làm hai cái, bên trên trần nhà đều chiếu sáng gián tiếp.
Giá sách thư phòng phải làm hết toàn bộ mặt tường, phải làm kiểu bậc thang năm tầng, vừa vặn cho cô dùng, dường như tầng sách cao nhất gần đến trần nhà.
Nhà mới anh chọn thiết kế cao ba thước tám, từng bị cô oán trách, như vậy rất khó làm sạch trần nhà.
Lúc đó, anh cười trả lời cô, anh sẽ thuê công ty vệ sinh định kỳ tới quét dọn, vấn đề trần nhà, cô không cần phiền não, cô chỉ cần chịu trách nhiệm xử lý tốt về mấy cái chai chai lọ lọ, củi dầu gạo muối trong phòng bếp là được, phụ trách cho anh ăn no bụng ngủ ngon là được, tâm tình vui vẻ liền rất khoẻ.
Hướng Đường Vũ sờ gạch men trên nền nhà, hồi tưởng lại lúc đó anh đối với tiểu Lăng Giác, là tâm tình gì?
Anh giao cho cô làm chủ vấn đề trang hoàng bày biện trong nhà mới, chỉ cần cô chọn cái mình thích là được rồi. . . . . . Tại sao?
Trời đã sáng, ánh mặt trời từ cửa sổ bằng thuỷ tinh trong phòng tắm rọi lên trên mặt anh, anh biết, có một cái gì đó đã một đi không trở lại, tiểu Lăng Giác ở cùng Lương Cạnh Nghiêu trên du thuyền. . . . . .
Nên xảy ra cũng đã xảy ra, nhưng bây giờ anh không giải thích được thấy hối tiếc không thôi, tối hôm qua muốn buông tay, có ý muốn chúc phúc, giây phút này, đáng chết lại thấy hối tiếc không thôi.
Tiểu Lăng Giác của anh, đã một đi không trở lại rồi. Anh nhớ tới tiểu Lăng Giác ở trong điện thoại nói ——
Anh Vũ, qua tối nay, em sẽ không trở về đâu.
Anh và tiểu Lăng Giác cũng không trở về quá khứ được nữa, anh rốt cuộc cũng hiểu rõ, giờ phút này khi trời sáng, tất cả đều đã định, anh cảm nhận được anh đã mất đi. . . . . . Mất đi. . . . . .
Hướng Đường Vũ ngay cả nghĩ tiếp cũng không biện pháp. Anh muốn mình tỉnh lại, ra khỏi phòng tắm. Hơn sáu giờ, anh mở điện thoại gọi cho Phương Y Tinh.
"Đường Vũ sao?" Cô nhận điện thoại, rất không xác định hỏi. Mới hơn sáu giờ sáng, Hướng Đường Vũ lại gọi điện cho cô?
"Y Tinh, xin lỗi, đã đánh thức em." Thời gian này, đa số người thành phố đều đang còn ngủ.
"Em bình thường đều dậy lúc sáu giờ, anh không có đánh thức em. Anh có khỏe không?" Âm thanh anh nghe có chút không được khoẻ.
"Thật xin lỗi, Tôi có chút không thoải mái, sáng sớm dậy liền nôn mửa điên cuồng, chiều nay tôi không thể tới như đã hẹn được rồi. . . . . ."
"Muốn đi gặp bác sĩ không?"
"Chủ nhật phòng khám bệnh đều nghỉ, tôi cũng không có nghiêm trọng đến mức phải đi khám ở bệnh viện lớn, ở nhà nghỉ sẽ ổn thôi. . . . . ."
"Có người giúp anh nấu đồ ăn không? Cả ngày dù sao anh cũng phải ăn chút gì."
"Tôi ngủ một lúc, nếu như thấy đỡ hơn một chút, tôi sẽ ra ngoài tiệm mua chút đồ ăn."
". . . . . . Anh có phiền không nếu để tôi đến nhà anh? Dù sao hôm nay tôi cũng không bận việc gì."
"Em đồng ý tới đây sao?" Hướng Đường Vũ có chút vui mừng. Anh đang tức giận và bực dọc trong người, nếu có người có thể ở cùng anh, thì quá tốt rồi.
"Anh cho em địa chỉ, em đi chợ mua chút đồ ăn, sau đó qua tìm anh."
Hướng Đường Vũ không nói hai lời lập tức đọc địa chỉ cho cô, kết thúc điện thoại, anh lại lên giường nằm.
Anh ảo não suy nghĩ, chiếc giường đôi rộng lớn mềm mại này, cũng là tiểu Lăng Giác chọn, cô nói cái này hai người ngủ mới thoải mái, đủ rộng để lăn qua lăn lại, lấy gối đánh nhau.
Anh và tiểu Lăng Giác, thường thường vào những đêm cuối tuần, trên chiếc giường đôi rộng lớn mềm mại này, lấy gối đại chiến, tiểu Lăng Giác của anh luôn lăn qua lăn lại, né tránh đòn công kích của anh. Có mấy lần, anh có phản ứng không thích hợp với tiểu Lăng Giác, bởi vì bình thường cô không mặc áo nịt ngực, chỉ mặc áo T shirt thật rộng. . . . . .
Anh cho là, đó là phản ứng bình thường của đàn ông, không chứng tỏ anh đối với tiểu Lăng Giác. . . . . .
Hướng Đường Vũ nôn đến mệt lả, lại cả đêm không ngủ, trong lúc suy nghĩ lung tung, lúc chìm lúc nổi rốt cuộc tiến vào giấc ngủ, cho đến hai giờ sau, nhân viên quản lý bấm chuông cửa đánh thức anh.
Gần đây mỗi tuần có chừng vài ngày, điện thoại di động của Hướng Đường Vũ sẽ hát 《 Hái Hồng Lăng 》.
Mặc dù mười một tháng trước, trước khi anh cùng tiểu Lăng Giác tranh cãi ầm ĩ, mỗi ngày đều hát hai ba lượt so sánh tần số với trước thiếu rất nhiều, nhưng ít ra hơn một tháng qua, anh và em gái Lăng Giác trở lại tương đối như lúc ban đầu.
Cùng Y Tinh hẹn hò hai tháng, anh cùng cô cái gì cũng có thể tán gẫu, mặc dù cô không thích mấy môn vận động bên ngoài, nhưng phương diện khác cũng hợp, cô tính cách dịu dàng, cùng cô tiếp xúc không có áp lực.
Anh nghĩ, anh sẽ câu hôn với Y Tinh thôi. . . . . . Huống chi, cha mẹ anh cũng rất thích cô, mặc dù mẹ của anh có hỏi riêng anh mới quen hai tháng mà kết hôn, có nhanh quá không? le^e quyy do^nn
Dĩ nhiên là quá nhanh rồi, nhưng anh còn có thể làm gì sao! Anh hỏi ngược lại mẹ mình, vẻ mặt mẹ khó xử, bộ dạng là lạ như muốn nói gì đó rồi lại thôi, nhưng mà anh cũng không muốn truy cứu.
Hai tháng trước, anh không giải thích được bị nôn liên miên, hơn nữa vừa nôn liền nôn tròn một tuần lễ, đi khám bác sĩ, bác sĩ nói có thể là bị viêm đại tràng cấp tính. . . . . .
Sau khi chống đỡ một tuần lễ, không giải thích được nôn mửa trở nên tốt hơn, nhưng anh cũng trở nên mệt mỏi, đối với mọi chuyện đều cạn sạch sức lực.
Mắt thấy cách sinh nhật ba mươi còn mấy tuần nữa thôi, anh cảm thấy đã tới thời điểm nên chọn một chiếc nhẫn cầu hôn rồi, cho nên. . . . . .
Tiếng chuông cửa vang lên, Hướng Đường Vũ đã thay quần áo xong xuôi.
Anh lấy cái bóp da, cái chìa khóa nhét vào túi, ra mở cửa chính, nói với tiểu Lăng Giác ở ngoài cửa: "Chúng ta trước đó đã nói, em sao không lấy chìa khoá tự mở cửa? Còn nhấn chuông cửa làm gì." le^e quyy do^nn
Anh ghét cô càng ngày càng khách sáo, càng ngày càng không giống người em gái.
Quý Thư Lăng cười cười, lấy cái chìa khoá nhà anh ra, nhét vào trong tay anh nói: "Anh Vũ, chúc mừng anh, có đối tượng kết hôn rồi. Em cảm thấy, em nên trả chìa khóa trả lại cho anh."
"Tại sao? Cái chìa khóa này em có thể giữ lại, lúc nào muốn đến cũng dễ dàng." Hướng Đường Vũ muốn đem cái chìa khóa nhét trả lại cô, cô lại lui về phía sau để tránh ra.
"Cái nhà này sau khi có nữ chủ nhân mới, em không thể tuỳ thời mà tới được. Ngộ nhỡ không đúng lúc lại thấy cái không nên thấy, khiến em bị hết hồn thì sao." Trên mặt cô là vẻ mặt đùa giỡn nhẹ nhàng, nhưng trong lòng cô đang chảy từng giọt từng giọt máu.
"Yên tâm, tỷ lệ xảy ra cái loại không nên thấy đó, anh đảm bảo là rất thấp, vẫn là nên ở trên giường mềm mại thoải mái thì hơn. Lương Cạnh Nghiêu đã dạy bậy cho em rồi." Trong lòng cô rõ ràng có một loại đau đớn không thể nói ra, thế nhưng anh lại lựa chọn coi thường điều đó.
Cô cười cười, không có phản bác Cạnh Nghiêu đã dạy hư cô những lời này. Anh Vũ vĩnh viễn sẽ không biết, dạy hư cô, là anh chứ không phải Cạnh Nghiêu. le^e quyy do^nn
"Đi thôi, không cần rầy rà nữa, em chính là hoãn lại cuộc hẹn, để đặc biệt đi chọn nhẫn cưới cùng anh. Anh không cần hại em hoãn hẹn, lại còn đến trễ nữa."
"Được." Hướng Đường Vũ nói, muốn đem cái chìa khóa đưa cho cô, "Cái chìa khóa em cầm đi, như vậy tương đối dễ dàng."
"Anh Vũ, em về sau. . . . . . Có thể sẽ không dùng chìa khoá cửa nhà anh nữa." Cô nhìn anh nói, chính là không nhận cái chìa khóa anh đưa.
"Tại sao?"
"Cạnh Nghiêu tháng này chuyển đến chi nhánh công ty ở Newyork. . . . ."
"Thật sao?" Không biết tại sao, tin tức Lương Cạnh Nghiêu muốn rời khỏi Đài Loan, để cho cả người anh phấn chấn!
". . . . . . Anh ấy muốn em cùng đi theo anh ấy."
Hướng Đường Vũ nhất thời đứng ở cửa chính, không thể động đậy. Trầm mặc một thời gian khá dài, anh mới mở miệng.
"Em. . . . . . Muốn cùng anh ta. . . . . . Đi?" Giọng nói đứt quãng.
"Đúng."
"Em quyết định cùng anh ta đi Newyork khi nào?"
"Lần đi Khẩn Đinh đó, anh ấy đã nói trước với em. . . . . ."
"Em lại kéo dài tới bây giờ, khi em sắp đi rồi, mới nói cho anh biết?" Hướng Đường Vũ cất giọng không thể tin, "Nếu như hôm nay anh không có gọi điện thoại cho em, không có nhờ em giúp anh chọn nhẫn cầu hôn, vậy có phải là em đợi tới ngày lên máy bay, mới nói cho anh biết?" anh dường như hét lớn với cô.
"Em cũng định trong mấy ngày tới nói cho anh biết . . . . . ."
"Mấy ngày tới? Như vậy tính là cái gì? Anh đối với em mà nói là cái gì? Em có người đàn ông khác, tất cả giữa chúng ta trở nên không có giá trị, không quan trọng tí nào, có phải không?"
"Tại sao anh lại tức giận?"
"Em nói đi thì đi, anh còn không thể tức giận sao? Từ nhỏ đến lớn, anh coi em còn quan trọng hơn bản thân mình, em nóng sốt, chuyến du lịch tốt nghiệp anh cũng không đi, canh giữ trên giường em hai ngày hai đêm.
Anh dẫn em đi lướt sóng, em trêu đùa anh, em có biết hay không anh ở trên bờ lo lắng đến độ muốn chết, lo đến mức hận không thể là chính mình chết? Ngộ nhỡ em bị sóng cuốn đi, ngộ nhỡ em bị làm sao, khi đó anh chỉ cảm thấy, anh cũng không muốn sống! Em có biết không anh coi em còn quan trọng hơn sinh mạng của mình?
Trong lòng anh, vị trí của em là quan trọng nhất! Mà em, quyết định đi cùng người đàn ông khác, cũng giây phút cuối cùng mới nói cho anh biết, anh còn không giận được sao? Anh đã tức đến muốn ói rồi!" Hướng Đường Vũ đã không khống chế được rống to.
Quý Thư Lăng nghe anh gào xong, nước mắt cũng rơi xuống, cô không nhịn được xông lên phía trước, ôm chặt lấy anh.
"Đối với em mà nói, anh rất quan trọng, anh Vũ, anh không phải là không quan trọng, em. . . . . ." Thật sự rất yêu anh! Cô không ngừng rơi nước mắt, lời nói yêu anh lại không nói ra khỏi miệng.
Thân thể anh cứng ngắc, không thể nào tiếp nhận được tiểu Lăng Giác muốn cùng Lương Cạnh Nghiêu đi tha hương, bay đi Newyork cách Đài Loan hơn nửa quả địa cầu!
"Hai tháng trước em cùng Cạnh Nghiêu nói, nếu như anh xác định đối tượng kết hôn, em liền cùng anh ấy đi nước Mỹ. Không thấy anh ổn định lại, em không yên lòng. Cậu anh coi vận mệnh rất chính xác, em sợ anh không tìm được đối tượng, tuổi già cô đơn đến chết, quá đáng thương.
Sau đó em thấy anh cùng chị Y Tinh hẹn hò rất thuận lợi, hai tuần trước, anh mời chúng ta cùng ăn cơm, em cảm thấy chị ấy rất tốt, rất thích hợp với anh, em khi đó mới cùng Cạnh Nghiêu xác định, em nguyện ý cùng anh ấy đi nước Mỹ. Anh Vũ, anh không phải là không quan trọng, trong lòng em, tầm quan trọng của anh vẫn là vị trí thứ nhất." Quý Thư Lăng khóc nói.
Thân thể Hướng Đường Vũ cứng ngắc, đang ôm cô cùng nước mắt vào lòng, mềm lòng đi mấy phần, anh than thở trút giận, thật lâu sau đó, anh vòng tay ôm cô thật chặt.
Tim của anh, chưa từng đau đớn như vậy. . . . . . Nước Mỹ, là một nơi rất xa xôi! Ngồi máy bay mất mười mấy tiếng, không phải lúc nào anh muốn gặp tiểu Lăng Giác là có thể ngay lập tức nhìn thấy cô.
Anh không thể bỗng nhiên muốn xem bức hoạ, lập tức kéo tiểu Lăng Giác cùng anh đi xem.
Anh không thể nghe tiếng nhà hàng nào có đồ ăn ngon, liền hẹn tiểu Lăng Giác đi ăn tối.
Ngày nghỉ nếu bỗng nhiên anh muốn đi đánh gôn, muốn đến Phước Long, hoặc muốn đến Khẩn Đinh vui vẻ lướt sóng, anh không có biện pháp tìm tiểu Lăng Giác làm bạn.
Từ giờ trở đi sinh nhật anh, tiểu Lăng Giác sẽ không cùng anh đếm ngược sinh nhật.
Khi anh đi công tác, sẽ không ai cho con Rồng Đỏ đáng yêu kia ăn, hoa vàng trên ban công, cây dương xỉ, hoàng kim cát không ai tưới. . . . . .
Trong nháy mắt này, Hướng Đường Vũ đau khổ cơ bản không ngờ, chờ sau khi anh kết hôn, anh đi công tác, cá có vợ anh giúp chăm sóc, hoa cỏ có vợ anh giúp tưới nước, xem chiếu bóng, ăn thức ăn ngon, lướt sóng, đánh golf đều có vợ có thể đi cùng anh.