Chương 9-2
Hướng Đường Vũ mặc bộ quần áo ở nhà vào, sau khi rửa mặt xong, trở lại phòng khách, thong thả đi tới sofa, cúi đầu nhìn cô.
Tiểu Lăng Giác nghiêng người dựa vào salon gối lên tay trái, mắt nhắm, giống như là ngủ thϊếp đi.
Anh ngồi xổm người xuống, xem ra đôi mắt cô chó chút thâm và sưng, nhìn bộ dạng rất mệt mỏi.
Anh sờ sờ gương mặt của cô, cảm thấy gương mặt này, đã gầy đi rất nhiều.
"Thật xin lỗi, em có chút mệt mỏi." Cô bị đυ.ng chạm của anh làm cho tỉnh. Kể từ khi mang thai, cô rất dễ cảm thấy mệt mỏi.
"Không sao." Vẻ mặt anh tràn ngập vẻ thương cảm, "Trước kia em. . . . . . Sẽ không bởi vì loại chuyện nhỏ này mà nói lời xin lỗi với anh." Cô luôn ngủ một chút rồi ngủ luôn, có lúc xem phim tựa vào trên đùi anh ngủ, sau đó anh phải trực tiếp ôm cô vào phòng.
Quý Thư Lăng cười thản nhiên, hỏi: "Anh muốn nói gì với em? Nói chuyện anh với chị Y Tinh đã quyết định ngày kết hôn sao?"
Hướng Đường Vũ lắc đầu một cái, anh ngồi lên ghế sa lon, ôm cô dựa vào vai mình. "Tại sao muốn anh đeo cà vạt em tặng. . . . . . Kết hôn?"
"Em không có biện pháp nào tham gia hôn lễ của anh, anh đeo cái cà vạt kia lên, coi như là em có tham gia."
"Em. . . . . . Thực sự yêu Lương Cạnh Nghiêu sao?"
". . . . . . Yêu chứ." Cô không dám nhìn anh, cúi thấp đầu xuống.
Trầm mặc hồi lâu, anh nhìn quanh phòng khách một lượt, mặt tường, tủ TV, khay trà, từng tấm ảnh chụp chung đặt ở trong khung hình, tất cả đều là hình anh và tiểu Lăng Giác đi du lịch?
"Anh không có cầu hôn Y Tinh." Rốt cuộc anh cũng nói ra khỏi miệng, "Phải nói là, anh cầu hôn được một nửa thì phát hiện. . . . . . Thì ra là anh. . . . . . Trong lòng vẫn yêu người kia."
"Anh Vũ. . . . . ." Cô hoảng sơ ngẩng đầu nhìn anh. Không ngờ anh vậy mà không có cầu hôn, không ngờ anh yêu. . . . . .
Người anh yêu, sẽ là cô sao? Có khả năng không?
Cạnh Nghiêu nói, anh Vũ sẽ trở về tìm cô. . . . . .
Hướng Đường Vũ rời khỏi ghế sa lon, đi về phía tường bên trái, lấy xuống một khung hình, là hình chụp anh và tiểu Lăng Giác năm trước khi tiểu Lăng Giác giúp anh đếm ngược sinh nhật, tiểu Lăng Giác dùng sức hôn lên gò má của anh.
Anh đi lại salon, giơ hình lên cao ở giữa hai người, nhìn.
Thật ngu xuẩn! Sự thật rõ ràng như vậy, anh lại không nhận ra.
"Tiểu Lăng Giác, anh biết là anh hiểu quá trễ, cho tới hôm nay anh mới biết, là anh yêu em."
Quý Thư Lăng quên cả thở trong giây lát. Lỗ tai của cô. . . . . . Thật sự là nghe được anh Vũ nói yêu cô?
"Anh vừa nói anh yêu em. . . . . ." Cô lẩm bẩm nói nhỏ. Anh đã từng nói, nhưng mà là tình yêu đối với em gái.
"Không phải là tình yêu đối với em gái như trước đây anh từng nói, xin lỗi, anh thật sự rất ngu ngốc. . . . . ." Hướng Đường Vũ để khung hình xuống, nhìn cô, tim của anh vừa đau lại vừa hối hận. Thì ra là anh yêu cô rất sâu đậm, là tình yêu của người đàn ông với người phụ nữ, đem tình yêu đối với cô cất giữ thật sau trong tâm hồn.
Tình yêu của anh tự nhiên giống như hơi thở, đến rất tự nhiên . . . . . . Anh cho đó là tình cảm giữa anh em.
Anh quá là ngu xuẩn, dại dột đem một người tốt đẹp như cô, đẩy vào trong ngực người đàn ông khác.
Hướng Đường Vũ nhớ lại cuộc sống của mình, ở mỗi thời khắc quan trọng, đều có vị trí của tiểu Lăng Giác, cô căn bản là một nửa sinh mạng của anh.
Vào giờ phút này, anh thật sự không có biện pháp nào tưởng tượng, tương lai mỗi ngày không có cô bên cạnh.
"Anh Vũ. . . . . . Anh yêu em. . . . . ." Quý Thư Lăng mắt đỏ ngầu, nước mắt lã chã rơi xuống. Cô chưa từng nghĩ, có thể nghe anh nói. . . . . .
"Đúng, anh yêu em, anh rất yêu em, anh rất yêu rất thích em." Anh đột nhiên ôm chặt lấy cô, nước mắt bỗng rơi.
Anh yêu cô, nhưng không kịp nữa rồi!
"Tiểu Lăng Giác. . . . . . Em có thể suy nghĩ ở lại hay không? Ở lại bên cạnh anh?" Giọng anh tuyệt vọng hỏi. Nhớ tới khi tiểu Lăng Giác ở cửa hàng Tiffany đã khóc và nói, cô thật vất vả mới thích Lương Cạnh Nghiêu, cô đã quyết định đi New York với Lương Cạnh Nghiêu. . . . . . "Đường Tâm và Lu¬cien đến xem anh cầu hôn ở nhà hàng, anh nhìn bọn họ hôn nhau công khai, mới tỉnh táo lại, bọn họ hôn nhau say đắm, anh chỉ có cảm giác đau mắt, sau đó anh nghĩ đến, lúc anh nhìn thấy Lương Cạnh Nghiêu hôn em, anh chỉ muốn tới đánh anh ta một tận, vậy mà anh thật sự ngu ngốc, chưa từng nghĩ điều này có ý nghĩa gì!
Anh nhớ lại những kỷ niệm của em và anh, mới giật mình nhận ra em căn bản không phải là em gái, em là người phụ nữ anh thích nhất trên đời. Anh rất hối hận, anh chạy đi tìm Lương Cạnh Nghiêu, nói cho anh ta biết em thích những gì, ghét những gì, muốn anh ta dùng chiếc nhẫn em thích để cầu hôn, trên đời này chắc không tìm được người nào ngốc như anh, người đàn ông ngu ngốc!”
"Em năm Trung học bị cảm sốt cao, bác sĩ đến nhà khám cho em, ông ta nói nếu em vẫn tiếp tục sốt cao sợ rằng. . . . . ."
Sau này anh mới biết, bác sĩ muốn nói là “Sợ rằng phải nằm viện hơi lâu.” Nhưng vì trí tưởng tượng của anh quá phong phú, cho nên không nghe hết câu liền chạy vào toi let nôn.
"Anh mới nghe được đến đây, liền chạy vào toi let nôn như điên, anh rất sợ em chết, anh sợ! Em và Lương cạnh Nghiêu đến Khẩn Đinh lần đó, sáng sớm hôm sau anh lại nôn điên cuồng, hơn nữa còn nôn trong một tuần liền, anh thực sự không chịu được nếu mất đi em. . . . . ."
Lòng anh rất đau, lại không thể trách được ai, tất cả đều là lỗi của anh. Anh là một đấng mày râu, tất cả mọi chuyện từ nhỏ đến lớn đều rất thuận lợi, đại khái chắc là ông trời nhìn không vừa mắt, cho nên cho anh chỉ số thông minh rất thấp trong chuyện tình yêu, để cho anh ngu ngốc từ chối hạnh phúc vốn thuộc về mình.
"Anh Vũ, Em. . . . . . Mang thai. . . . . ." Quý Thư Lăng kích động khóc lóc kể lể, cô thật sự rất muốn lớn tiếng đáp lại tình yêu của anh, anh Vũ của cô rốt cuộc cũng yêu cô rồi! Nhưng cô cũng chưa quên chuyện cô đã đáp ứng với Cảnh Nghiêu.
Anh ngây cả người!
"Em cùng Lương Cạnh Nghiêu . . . . . ." Nói nhảm, không lẽ cùng người khác sao? Hướng Đường Vũ dừng lại lời đang nói.
"Anh Vũ, em ——"
"Tiểu Lăng Giác, em thật sự rất thích rất thích Lương Cạnh Nghiêu à? Hay là do em giận anh?" Anh hốt hoảng hỏi. Anh càng ngược dòng trí nhớ, càng không thể chịu đựng được sự thật sắp mất đi cô. "Em có thể ở lại bên cạnh anh không?"
"Nhưng đứa bé. . . . . ." Quý Thư Lăng rời khỏi ngực của anh.
"Anh sẽ thương yêu đứa bé, anh rất thích đứa bé, em biết anh rất yêu đứa trẻ nghịch ngợm nhà anh mà, anh sẽ coi đứa nhỏ như con của mình, em phải tin tưởng anh. . . . . ."
Như vậy thì được rồi chứ? Cô vuốt mặt của anh, nhìn hốc mắt đỏ hoe của anh, không đành lòng lừa anh nữa.
"Anh Vũ, đứa bé là con của anh."
"Của anh sao? Em đồng ý ở lại?" Hướng Đường Vũ ngây người, lập tức không thể tin được, như vậy thì có thể giữ lại tiểu Lăng Giác ở lại bên cạnh anh.
"Đúng, em đồng ý ở lại bên cạnh anh. Nhưng để em giải thích lại, em mang thai, đứa bé không phải của Cạnh Nghiêu, mà là của anh." Cô vẫn có chút không thể tin được, giấc mơ lớn nhất cuộc đời cô đã trở thành sự thật.
"Em nói là, em mang thai chính là đứa bé của anh. . . . . ." Anh nhăn đầu lông mày.
"Đúng, ngày đó anh uống không ít Long Thiệt Lan, sau đó em thừa dịp anh uống say, chiếm tiện nghi của anh." Cô thành thật nhận tội.
Vào lúc này, Hướng Đường Vũ lại ngây người.
". . . . . . Em ôm đứa bé của anh, lại còn tính đi Newyork cùng Lương cạnh Nghiêu?" Vừa về tới thực tế, anh không khỏi tức giận.
"Em nói dối anh, sau khi biết mình mang thai, em quyết định không đi Newyork nữa, mà định đi Cao Hùng, đến giúp bạn học cùng đại học một tay."
"Em muốn gạt anh cả đời sao? Lỡ như anh không có phát hiện là anh yêu em, lỡ như anh kết hôn cùng Y Tinh, em cũng sẽ nói dối anh cả đời à, không nói chuyện đứa nhỏ là của anh sao?" Càng nói càng tức giận, anh nghĩ tới tình huống rất có khả năng xảy ra, vừa sợ lại vừa đau lòng.
Cô muốn mang theo đứa bé, làm bà mẹ đơn thân!
"Đúng như vậy, không sai chút nào." Quý Thư Lăng thừa nhận.
"Tại sao không nói cho anh biết? Em nên nói cho anh biết, anh sẽ chịu trách nhiệm!" Hướng Đường Vũ tức muốn phát hoả, âm lượng không tự chủ lớn lên.
"Anh Vũ, em không muốn anh chịu trách nhiệm, em chỉ muốn anh yêu em. Từ nhỏ đến lớn, em chỉ cần anh yêu em." Giọng nói cô nhỏ nhẹ, nói xong, nước mắt lại rơi."Anh không cần giận em."
Nếu như không có yêu, mà là dùng đứa trẻ, dùng trách nhiệm ràng buộc anh ở bên cạnh, mọi người sẽ không có hạnh phúc, có lẽ cuối cùng cũng sẽ có một ngày anh hận cô trói buộc anh. Cho nên, cô tình nguyện nói dối anh cả đời cũng không muốn để trong tương lai anh sẽ hận cô.
Hướng Đường Vũ mềm lòng. Ngàn sai vạn sai, tất cả đều do anh sai! Nếu như anh sớm nhận ra lòng mình; nếu như khi cô nói cô yêu anh mà anh cũng biết được tình cảm đối với cô không phải tình anh em; nếu như khi anh thấy Lương Cạnh Nghiêu hôn cô mà anh hiểu được người anh thích nhất sắp bị cướp đi. . . . . . Bọn họ cũng sẽ không đi nhiều chặng đường oan uổng như vậy.
"Thật xin lỗi!" Anh lập tức nói xin lỗi.
"Em với Cạnh Nghiêu. . . . . . Không hề làm gì cả. . . . . ." Nàng vùi vào trong lòng anh, nhỏ giọng nói: "Anh là người đàn ông duy nhất của em."
Lời nói của Quý Thư Lăng, an ủi Hướng Đường Vũ rất nhiều, anh vui vẻ giống như là bay lên thiên đường, nhưng mà một giây kế tiếp, lời của cô lại lầm cho anh rớt xuống .
"Nếu như không phải là anh quá đần độn, thì nụ hôn đầu của em vốn là dành cho anh." Cô nói xa xôi.
Anh hít một hơi thật sâu. . . . . . Tiện nghi cho cái tên củ cải kia, nhưng mà, đây cũng là chuyện không có cách nào khác.
"Thật xin lỗi, tất cả đều là lỗi của anh." Anh trịnh trọng nói xin lỗi.
"Anh Vũ. . . . . . Em đã đồng ý với Cạnh Nghiêu, để cho anh ấy làm cha nuôi của đứa bé, anh không phản đối chứ?"
Gì chứ? Sau này anh và đại củ cải kia vẫn phải gặp lại nhau?
"Anh có thể phản đối sao?" Tỷ lệ rất là thấp thôi.
"Không thể." Quý Thư Lăng phản bác hết sức dứt khoát.
Anh biết mà!
"Dù sao, anh ta muốn đi Newyork, cơ hội chạm mặt chắc là rất ít." Anh đang tính toán.
"Cạnh Nghiêu nói, chờ em bé ra đời, thông báo cho anh ấy, anh ấy sẽ về Đài Loan thăm em bé."
"Anh không cần thông báo cho anh ta!" Hướng Đường Vũ tính trẻ con nói.
"Không sao, em thông báo cho anh ấy là được rồi." Quý Thư Lăng hơi cười. Bộ dạng anh Vũ ghen vì cô, thật đáng yêu! "Đúng rồi, chiếc nhẫn cầu hôn của anh cũng đang ở nhà em."
"Chiếc nhẫn cầu hôn của anh?" Chẳng lẽ Lương Cạnh Nghiêu đã đi cầu hôn? Còn nói cho Tiểu Lăng Giác, chiếc nhẫn là do anh mua?
"Đúng vậy, nhẫn kim cương năm mươi phân màu hồng hình trái tim. Tối hôm nay, Cạnh Nghiêu lấy ra cầu hôn với em rồi. Anh ấy kể chuyện lúc xế chiều anh đi tìm anh ấy, anh ấy cũng nói phần lớn cho em biết rồi. Anh Vũ, anh thật là ngu hết biết!" Cô nũng nịu trừng mắt nhìn anh.
Ôi! Anh chính là quá chậm lụt trong tình yêu, còn có biện pháp gì . . . . . Hướng Đường Vũ buồn bã nghĩ.
"Nhưng mà cũng may, anh không có ngốc đến trình độ không kịp cứu vãn nữa." Anh cuối cùng cũng an ủi mình.
"Đúng thật là rất may đấy. . . . . ." Quý Thư Lăng cười hạnh phúc.
"Tiểu Lăng Giác, em đồng ý gả cho một người ngu ngốc như anh không?" Anh chưa quên mình phải cầu hôn thành công trước mười hai giờ.
"Anh phải nói lời cầu hôn em muốn nghe chứ?" Vẻ mặt cô tràn đầy vẻ hạnh phúc.
"Cái này thì có gì khó khăn chứ! Chúng ta. . . . . . Đến trên giường nói, có được hay không?" Hướng Đường Vũ dính sát vào bên tai cô nói nhỏ.
"Anh bế em?"
"Không thành vấn đề!"