Chương 8-2
Chợt có tiếng gõ cửa vang lên. Cắt đứt dòng suy nghĩ tăm tối của cô. Cô rời khỏi cửa sổ, lại mở cửa phòng, anh sáng bên ngoài tràn vào, trong chớp mắt cô cảm thấy mắt đau nhói vì không thích ứng kịp.
Cô chớp mắt mấy cái, không ngờ người đứng ở ngoài cửa chính là Cạnh Nghiêu, hai ngày trước cô đã làm xong thủ tục xin nghỉ việc, ở nhà hai ngày nay, thỉnh thoảng anh sẽ gọi điện thoại, anh không nói là hôm nay muốn tới tìm cô.
"Một mình ở trong phòng khóc sao?" Lương Cạnh Nghiêu dùng ngón cái nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt trên má cô.
Quý Thư Lăng sững sờ trong giây lát, cô không biết là mình đang khóc.
Khó trách, ánh sáng lại đặc biệt trở nên chói mắt! Cô thở dài.
"Sao anh lại tới đây?"
"Tôi gọi di động cho em mà không nghe máy, không còn cách nào khác nên tôi phải trực tiếp tìm tới đây, là bác gái mở cửa cho tôi." Lương Cạnh Nghiêu giải thích.
"Điện thoại di động chắc đã hết pin. Ba mẹ em đâu?" Nhà cửa im ắng một cách kỳ lạ.
"Bác gái nói muốn cùng bác trai đi ra ngoài dạo bộ, mở cửa cho tôi xong, bọn họ cũng đi ra ngoài."
"Vậy à." Cô đáp một tiếng, nhất thời không biết nên nói gì.
"Chúng ta ra phòng khách ngồi đi, tôi có việc muốn nói." Lương Cạnh Nghiêu kéo cô ra phòng khách.
Quý Thư Lăng mặc cho anh ta kéo, bị động ngồi trên ghế salon, mắt cô lại nhìn đồng hồ trên tay, đã sáu giờ bốn mươi lăm phút rồi. . . . . . Cô nắm chặt lòng bàn tay, che đi mặt kính của đồng hồ, làm vậy giống như thời gian sẽ dừng lại, những bi thương của cô cũng có thể dừng lại theo.
"Tôi chưa từng thấy em đeo cái đồng hồ này, nếu như tôi không nhầm thì cái này cùng với cái của con ngỗng ngu ngốc kia đeo là đồng hồ cặp. . . . . ."
"Đúng vậy. Năm 2003 đồng hồ Khang Đăng đang thịnh hành, thiết kế vị trí mười hai giờ có thể nhìn, nhìn thấy sự chuyển động của bánh răng, động cơ dự trữ được ba mươi tám giờ, tượng trưng cho tình nhân tâm đầu ý hợp. Tôi dùng tiền tiêu vặt mấy năm để mua một đôi, một cái dành cho nam thì làm quà sinh nhật anh Vũ."
Quý Thư Lăng cười khổ, lại nói tiếp: "Con ngỗng ngu ngốc kia không hiểu phong tình, không biết được tôi đây có ẩn ý bên trong cái đồng hồ. Nhưng ít ra, những năm này anh ấy không đổi đồng hồ khác."
Lương Cạnh Nghiêu mỉm cười, anh ta đem túi giấy trên tay đặt lên bàn, lấy ra chiếc nhẫn ở bên trong.
Anh ta đi tới trước mặt cô, quỳ một gối xuống, mở hộp nhẫn ra, nói: “Xin hãy cân nhắc . . . . . . Gả cho tôi …… Tôi thật sự rất yêu em, hy vọng có thể được chung sống với em.”
Đầu tiên Quý Thư Lăng bị hành động của anh ta làm cho hết hồn, ngay sau đó cô nhìn vào hộp nhẫn ——
Chiếc nhẫn kim cương màu hồng nhạt, loại nhẫn hình trái tim, yên lặng nằm trong hộp. Die6n da29n le6 quy1 d9o^n.
Cô ngây người ra. Sao lại trùng hợp như vậy? Cạnh Nghiêu lại có thể lấy chiếc nhẫn cô thích để cầu hôn cô?
"Tôi không thể gả cho anh. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . ." Cô lẩm bẩm từ chối, nhìn chằm chằm chiếc nhẫn, hốc mắt lại chứa đầy lệ.
"Là do tôi cầu hôn không đủ làm em cảm động, đúng không?" Anh ta xoay người, duỗi dài tay với tới cái túi giấy, từ bên trong túi lấy ra một tờ giấy, y như tờ giấy nói: "Chiếc nhẫn này thay mặt tấm lòng của tôi, tôi đem lòng của mình trao cho em, trong lòng tôi cả đời chỉ có mình em."
"Anh. . . . . ." Quý Thư Lăng mở mắt thật lớn. Dù trùng hợp thế nào cũng không thể trùng hợp đến mức anh ta vừa vặn nói ra lời cầu hôn mà cô tưởng tượng anh Vũ cầu hôn cô đi!
Chiếc nhẫn này, lời cầu hôn này. . . . . . Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
"Còn không chịu đồng ý gả cho tôi sao?" Lương Cạnh Nghiêu cười, không để ý lắm đứng lên. Die^n dan & le^ê quy/y do^nn
"Tại sao. . . . . ." Cô không hiểu.
"Tại sao vừa lúc tôi lại dùng chiếc nhẫn cô thích để cầu hôn? Tại sao lại vừa lúc nói ra những lời mà em muốn con ngỗng ngu ngốc nói khi cầu hôn? Em muốn hỏi cái này thôi à." Anh ta nhẹ ôm vai cô.
"Làm sao anh lại biết. . . . . ."
"Em ngốc nghếch, là do mang thai hay là do quá đau lòng?" Lương Cạnh Nghiêu chế giễu cô, sau đó lại hỏi: "Em nói với ai là em muốn kiểu nhẫn cầu hôn như thế nào? Nói là em muốn nghe lời cầu hôn ra sao?"
"Anh Vũ. . . . . ."
"Tôi cũng biết, em nghĩ là ai nói cho tôi biết?"
"Anh Vũ sao?"
"Trừ anh ta ra cũng không còn người nào nữa. Xế chiều hôm nay, anh ta đưa chiếc nhẫn này cho tôi, viết tờ giấy, nói là em muốn nghe lời cầu hôn như vậy, anh ta hy vọng tôi đưa cho em chiếc nhẫn em thích, nói lời câu hôn em muốn nghe, để cầu hôn em. Anh ta nói, anh ta hy vọng em sẽ hạnh phúc, đây là chuyện cuối cùng anh ta có thể làm giúp em."
Quý Thư Lăng cầm chiếc nhẫn lên, sau đó chớp mắt một cái, nước mắt rơi như mưa.
Con ngỗng ngu ngốc chính là con ngỗng ngu ngốc, đần độn, đần độn, đần độn, đần độn, đần độn!
Anh không biết, ngoại trừ anh ra, cùng là nhẫn cầu hôn đó, cùng là lời cầu hôn đó, căn bản không làm cho cô cảm động! Ngu hết biết, Đướng Đường Vũ thực sự muốn làm cô tức chết, có đúng không?
"Anh ấy quyết tâm không yêu tôi, hoàn toàn triệt để. . . . . ." Cô tức giận, tức giận, chiếc nhẫn đẹp như vậy. . . . . .
"Em nghĩ như vậy sao?" Lương Cạnh Nghiêu không cho là đúng hỏi.
"Anh ấy muốn anh đưa chiếc nhẫn tôi thích cho tôi, nói những lời tôi muốn nghe, anh ấy toàn tâm toàn ý muốn kết hợp cho chúng ta, tôi không nghĩ vậy, còn có thể nghĩ như thế nào nữa?" Cô tức giận không thôi lấy tay lau nước mắt, giận chính bản thân mình đi tới bước đường này, vẫn còn khóc vì anh. lqd
"Tôi nghĩ, xế chiều hôm nay con ngỗng ngu ngốc kia nói như thế nào . . . . . ." Anh ta cố ý thừa nước đυ.c thả câu, xoa xoa đầu của cô, thật sự rất thương cô, gần đây vì con ngỗng ngu ngốc kia mà khóc lóc đến thảm thương."Em có khóc nhiều hơn nữa, con ngỗng ngu ngốc kia cũng sẽ không thông minh ra được một lần đâu, tội gì mà lãng phí nước mắt chứ?"
"Tôi cũng không muốn khóc như vậy! Nhưng tôi thật sự rất tức, tức sắp chết rồi!"
"Dưỡng thai, dưỡng thai, tương lai tính khí con trai nuôi tôi mà không tốt, tôi hỏi tội em."
"Không nhất định là con trai!"
"Trực giác tôi cho biết là con trai. Ngốc ạ, đừng nữa khóc, khóc đối với bảo bảo không tốt. Con ngỗng ngốc nghếch kia cầm nhẫn đến tìm tôi, không thấy anh ta vui vẻ như người sắp đi cầu hôn người yêu, mà nhìn giống như sắp lên đoạn đầu đài để nhận cái chết vậy."
"Anh đừng an ủi tôi, tôi sẽ không khóc nữa." Quý Thư Lăng cố gắng lau nước mắt.
Lương Cạnh Nghiêu hết cách với cô, thoáng dùng sức véo má của cô."Tôi phát hiện, đυ.ng phải chuyện của ngỗng ngu ngốc, là em cũng ngu ngốc. Tôi giống như người sẽ nói tốt vì tình địch sao?"
". . . . . . Nhìn anh ấy thật sự rất thảm sao?" Cô vẫn không quá tin tưởng.
"Vô cùng thảm. Anh ta lề mà lề mề, sau khi nhắn nhủ rất nhiều, mới không cam lòng đưa chiếc nhẫn cho tôi." Trên thực tế, chính xác mà nói, Hướng Đường Vũ nói vừa dứt lời, sau khi đưa chiếc nhẫn xong, hốc mắt liền đỏ. lơqid]on
Anh ta rất rõ ràng, mặc dù đưa chiếc nhẫn, Hướng Đường Vũ chợt xoay người rời đi.
"Anh ấy nói gì?"
"Rất nhiều, nhưng mà để nghe anh ta nói, liền mất một giờ làm việc quý báu của tôi."
"Anh ấy đến công ty tìm anh?"
"Đúng vậy. Vì cầm chiếc nhẫn này, tôi tạm ngừng cuộc họp giữa chừng. Em nói, em phải bồi thường cho tôi như thế nào đây?"
"Anh muốn bồi thường cái gì?"
"Con trai của em phải gọi tôi là cha nuôi, mặt khác, nếu như con ngỗng ngu ngốc không kết hôn với người khác, mà trở lại tìm em, tôi muốn em lừa anh ta, nói em mang thai. . . . . ."
"Tôi chính xác là mang thai mà, tôi không muốn cho anh ấy biết. . . . . ."
"Tôi còn chưa nói hết mà, em phải nói em mang thai, là đứa bé của tôi."
"Tại sao?" Quý Thư Lăng ngu ngơ, không hiểu tại sao anh ta lại muốn cô nói như vậy.
"Em ngốc lắm! Giúp em báo thù chứ sao! Anh ta hành hạ em bao lâu, em hoàn trả lại anh ta một chút hành hạ mới công bằng. Ngoan, em cứ nghe lời tôi. Nếu như em không đồng ý, tôi không muốn nói cho em biết con ngỗng ngu ngốc kia nói cái gì trong phòng làm việc của tôi."
Cô suy nghĩ một chút, cảm thấy đồng ý cũng không sao, dù sao cô không cho là anh Vũ sẽ quay đầu tìm cô.
Nhưng cô muốn biết anh Vũ nói cái gì. "Được, tôi đồng ý với anh."
"Thật biết nghe lời." Lương Cạnh Nghiêu hài lòng, bắt đầu thuật lại trọng điểm, "Anh ta nói, tiểu Lăng Giác thích ăn củ ấu, sau khi đến Newyork, anh ta hi vọng tôi thỉnh thoảng có thể dẫn em đi ăn ở nhà hàng Trung Quốc, ăn canh sườn củ ấu, hoặc củ ấu chiên bơ, em sẽ ăn rất vui vẻ.
Anh ta nói, tiểu Lăng Giác rất dị ứng đối với xoài, phải cẩn thận không thể để cho em ăn món điểm tâm xoài, sẽ làm em lên sởi.
Anh ta muốn tôi đừng mang em đi lướt sóng, bởi vì em quá nghịch ngợm, anh ta lo lắng ngộ nhỡ em vì đùa dai mà bị đẩy đi quá xa, thể lực cạn kiệt, hoặc là bất ngờ có cơn sóng lớn ập tới sẽ gây nguy hiểm, anh ta không ở bên cạnh em, nên không có cách nào yên tâm.
Anh ta nói, anh ta thích xem phim hoạt hình Disney, phim hoạt hình Pixar, nếu như em ở Newyork quá nhớ nhà, anh ta muốn tôi mướn phim hoạt hình để xem cùng em, mỗi lần tâm trạng em không tốt, xem phim hoạt hình sẽ đỡ hơn, còn nói em thích vừa xem hoạt hình vừa ăn bắp rang bơ. . . . . ."
Quý Thư Lăng nói không khóc, vào lúc này đã khóc sướt mướt.
Lương Cạnh Nghiêu lắc đầu nhìn, lấy khăn giấy từ trên bàn trà, cười nói: "Tôi mới nói mấy phút, em liền chịu không được khóc thành ra như vậy, anh Vũ của em nói khoảng một giờ. Em còn muốn nghe nữa không?"
Cô nhận lấy khăn giấy, vừa lau nước mắt vừa không cam lòng trở về bên cạnh anh ta, "Tôi muốn nghe. . . . . ."
"Anh ta nói em thích ăn bò bít tết chín sáu phần, không thích tương đen, chỉ thích tương nấm. Anh ta nói. . . . . . Dù thế nào đi nữa anh ta toàn nhắn nhủ các chi tiết nhỏ trong cuộc sống của em, em thích, em ghét cái gì, nhắn nhủ hết một giờ, trọng điểm còn ở phía sau, anh Vũ của em, thật ra thì hiểu hàm ý phía sau của chiếc đồng hồ."
"Anh ấy biết?"
"Đúng, anh ta biết. Anh ta muốn trước khi đi, dặn dò tôi một chuyện cuối cùng, muốn tôi nhắc nhở em, nhớ đem cái đồng hồ đi Newyork, anh ta nói, như vậy thì cho dù các người ở cách xa nhau một nửa trái đất, thì giữa các người sẽ vẫn giống như trước vĩnh viễn tâm ý tương thông, tâm đầu ý hợp. le^e quyy do^nn
Anh ta muốn tôi cho em biết, em vĩnh viễn là tiểu Lăng Giác anh ta thích nhất. Anh ta nói, nếu tôi không phải là người em không dễ dàng mới thích được, thì anh ta thật muốn. . . . . ."
Quý Thư Lăng đợi một lúc, không đợi được Lương Cạnh Nghiêu nói hết lời.
"Anh ấy thật muốn như thế nào?"
"Anh ta chưa nói, anh ta nói đến anh ta thật muốn. . . . . . Rồi không nói thêm nữa, sau đó đem chiếc nhẫn cho tôi, anh ta nói được rồi. Tôi đoán, đại khái anh ta muốn nói, thật muốn cướp em trở về đi!" Anh ta nhún vai một cái, lại nói tiếp: "Anh Vũ của em nhanh tỉnh táo lại thôi, tôi cảm thấy tối hôm nay anh ta sẽ không cầu hôn. Em đừng quên chuyện đã hứa với tôi, cho anh ta một chút hành hạ, tôi mới có thể thua tâm phục khẩu phục được."
"Lời của anh ấy, chưa nói hết thật sao?" Anh Vũ muốn nói cái gì, cô rất muốn biết rõ.
"Tôi cần gì phải lừa em? Nếu không phải là em và ngỗng ngu ngốc có hai mươi sáu năm tình cảm, tôi thật sự muốn trói em mang đi." Lương Cạnh Nghiêu vẻ đùa giỡn trong mắt không còn nữa, thay bằng vẻ nghiêm túc, "Tôi chưa từng thích người nào như vậy."
"Thật xin lỗi. . . . . ."
"Đồ ngốc!" Anh ta cười, khẽ hôn ở bên má cô, "Đến Newyork, tôi sẽ rất nhớ em. Đừng mang dáng vẻ tuyệt vọng như thế này, tin tưởng tôi, anh Vũ của em nhất định sẽ quay lại tìm em." Anh ta đứng lên nói tạm biệt, "Chiếc nhẫn xinh đẹp này tôi để lại cho em. Nhớ giữ liên lạc, con nuôi tôi ra đời nhớ báo cho tôi biết, tôi sẽ trở về Đài Loan ."
"Cám ơn anh đã làm nhiều chuyện cho tôi như vậy."
"Đều là tôi cam tâm tình nguyện, tôi cảm thấy rất vui vẻ. Đồng ý với tôi, tự chăm sóc bản thân thật tốt."
"Được."