Chương 16: Hôn Lễ Của James, Anh Em Bất Hòa (4)

Tổ chức nhìn vậy thôi chứ toàn là dân tính toán chi li sẽ không bao giờ chi trả dù chỉ một đồng xu nào cho sản phẩm không hoàn thiện.

Hài, bà cũng thấy hối hận vì không ngăn cản lũ nhỏ nhận đơn hàng lỗ vốn này.

Năm năm trước khi Thiên Ý đi mua vật liệu chế tạo, cô vô tình nhặt được Jane và Sam tại khu chứa linh kiện điện tử đã qua sử dụng tại New Orleans, bang Louisiana. Nắng nhạt, Jane và Sam nằm gục như xác chết, co ro, rách rưới ôm nhau trên ghế đá ven đường. Cảnh tượng hai người đàn ông này có chút lạ lẫm, kỳ dị nên nhanh chống thu hút được cái nhìn của cô.

Ban đầu Thiên Ý tưởng họ là người vô gia cư nên có ý giúp đỡ lương thực, tiếp tế đồ mặc. Nhưng sau khi bắt chuyện, tìm hiểu cô biết được rằng thì ra trước kia Jane từng là một cậu ấm ăn sung mặc sướиɠ.

Hai tháng trước, ba của Jane chủ tịch công ty công nghệ điện tử Unstoppable có trụ sở tại New York đã nhảy lầu tự tử vì phải chịu áp lực lớn từ dư luận trong vụ việc sản phẩm công nghệ cao mà họ hợp tác với hãng xe hơi mới nổi New World xảy ra vấn đề nghiêm trọng dù không có bằng chứng chứng minh là lỗi từ phía công ty Unstoppable. Tuy sản phẩm chỉ mới được công bố và chưa đưa ra thị trường, nhưng thông tin về việc vợ của ông cũng chính là người đã lái thử sản phẩm mới đã chết trong sự cố nổ bình xăng xe là sự thật đã dấy lên nghi ngờ của người tiêu dùng và trở thành nguyên nhân to lớn đẩy ba Jane vào con đường tuyệt vọng.

Mọi thứ cứ như ác mộng bủa quây Jane khi ba, mẹ anh đều chết, công ty điêu đứng khi giá cổ phiếu lao dốc không phanh đối mặt phá sản, tài sản cá nhân tất cả điều bị niêm phong gán nợ cho nhân viên. Trong thời gian ngắn Jane từ một chàng thanh niên đẹp trai, giàu có đang học đại học liền bị bạn bè xa lánh, trường ra quyết định đình chỉ việc học tập của anh. Có nhà không thể về anh bắt đầu lang thang đầu đường, xó chợ nhưng cũng là cơ duyên xảo hợp để anh gặp được Sam - người bạn đời của mình.

Qua câu chuyện ngắn, Thiên Ý quyết định bỏ tiền túi của mình ra để giữ lại công ty của gia đình Jane chỉ vì anh cũng là trẻ mồ côi giống cô. Những ngày đầu họ gặp rất nhiều khó khăn, khách hàng quay lưng, nhân viên bỏ chạy, không ai chịu ký hợp hợp tác với họ. Bắt chấp công ty Unstoppable như cái hộp rỗng ruột, cả ba hợp sức lên ý tưởng để cho Thiên Ý thiết kế, Jane và Sam chạy đông, chạy tây để tìm nguyên vật liệu chế tác cho cô.

Vì để gây dựng lại danh tiếng tốt cho công ty họ cho ra đời dòng sản phẩm đầu tiên liên quan đến y tế, chăm sóc sức khỏe cho người già, miễn phí mời dùng để giới thiệu hàng mẫu đến với mọi người. Một thời sau, nhờ vào chất lượng, lợi ích thiết thực do sản phẩm mang lại, họ dần được một số viện dưỡng lão có uy tín khắp cả nước chú ý, liên hệ.

Đạt được thành công bước đầu, họ lại cho ra mắt dòng sản phẩm thông minh gửi cảnh báo nguy hiểm đến cảnh sát gần nhất khi có người cầu cứu. Nhưng họ lại gặp một vấn đề nan giải không thể giải quyết là sản phẩm hàng giả, hàng nhái bỗng dưng trong thời gian ngắn như được tiêm máu gà không ngừng tràn lan trên thị trường bất chấp tờ giấy mỏng đăng ký bản quyền của công ty dẫn đến thông tin cung cấp không còn đáng tin cậy để cảnh sát chịu hợp cùng họ. Dốc quá nhiều vốn và thời gian, công ty đâu lại hoàn đấy dậm chân tại chỗ đến cả việc thuê lao công hay bảo về họ cũng không màng, nhân viên loe hoe không quá mười người chủ yêu là sinh viên mới ra trường được tuyển không có kinh nghiệm.

Nhờ vào thiết bị thông minh trong lĩnh y tế dành cho người già thành công tiếp cận người tiêu dùng nên họ có thể duy trì được cuộc sống. Để đề phòng những tình huống xấu, khắc phục những hiểu biết về xã hội hạn hẹp ngoài kia Jane quyết định quay lại với việc học còn đang dở của mình. Ngoài giờ làm việc, học tập, Jane còn dành thời gian kèm cặp, bổ túc kiến thức cơ bản cho Sam.

Công ty của họ đến nay chiếc ghế tổng giám đốc vẫn không có người ngồi, cả ba quyết định ngang hàng nhau và mọi thứ đều được giải quyết thông qua bỏ phiếu.



Thiên Ý bắt đầu có cảm giác no, uống một hớp nước, không biết bất chợt sợi dây nào của cô chập mạch, vô ý nhưng thật chất là cố tình, cô lướt nhìn mẹ nuôi mà đá lông nheo liên tục: “Mẹ à, mẹ cũng bốn mươi rồi, cô đơn lẻ bóng bao nhiêu năm rồi cũng đã đến lúc mẹ nên đi tìm bố nuôi cho chúng con.”

Robert gạt đũa, ngừng ăn, lạnh nhạt tiếp lời: “Thiên Ý nói rất đúng, mẹ không cần quan tâm đến chúng con nữa đâu. Chúng con lớn rồi có thể tự lo cho bản thân, mẹ nên tận hưởng những năm tháng đáng có của mình.”

Từ nhỏ anh đã biết lúc trẻ mẹ từng bị một người đàn ông lừa gạt nên đành ngậm đắng nuốt cay vừa làm ba vừa làm mẹ nuôi anh khôn lớn mà không một lần oán trách hay nhắc đến người ba vô trách nhiệm đó của anh. Anh cũng rất muốn mẹ mình có người bầu bạn khi tuổi về già, bù đắp về quãng đời trống trải hai mươi mốt năm qua vì các con.

James nhìn nồi lẩu sôi sùng sục mùi thơm tỏa ra kí©h thí©ɧ khứu giác, gắp lấy vài miếng nấm kim châm bỏ vào chén em gái: “Con cũng không phản đối.”

Nhưng bà phản đối a.

Mẹ Aurora vừa húp chén nước vừa lẩu đảo mắt nhìn ba đứa một lượt rồi lại liếc nhìn lên trần mà không có tiêu cự, như hạ một quyết tâm nào đó, bà hít một hơi để lấy dũng khí, đối mặt với Robert ngập ngừng ba giây dứt khoát nói: “Cái đó… mẹ biết trước giờ mấy đứa luôn đoán là ta bị ba của Robert bỏ rơi nhưng sự thật… không phải vậy.”

“Mấy đứa cũng biết mẹ là người trong tổ chức muốn tìm một đối tượng yêu đương là việc tương đối khó khăn. Không có người thân, không có bạn bè, cuộc sống lại quá cô đơn… nên… nên mẹ muốn có một đứa con bên cạnh để quan tâm và rồi mẹ đã tìm một người đàn ông trông khá đẹp trai… đoạn này thì mấy đứa tự hiểu nghen…”

“Robert, xin lỗi con vì bao lâu nay mẹ không kể sự thật với con.”

“...”

Cả ba hóa đá lập tức.