Chương 2

Hướng Vãn Vãn nghĩ trong lòng “thôi toang rồi”, và khi cô chuẩn bị đối mặt với phong ba bão táp của cô Hoàng thì Giản Tư Phồn đã nháy mắt với cô, cậu ngồi xuống bên cạnh cô giáo Hoàng nói: “ Cô ơi, em có một vấn đề băn khoăn rất lâu, muốn cô giải đáp”.

Lớp 11-8 là lớp giỏi nhất của trường A, mà Giản Tư Phồn là học sinh giỏi nhất trong lớp giỏi nhất đó. Khi mà các học sinh này có vấn đề khó khăn, các thầy cô giáo nhất định sẽ luôn quan tâm giúp đỡ họ.

Hoàng Yên không bị tức giận mất lý trí mà vẫn tươi cười trả lời: “Có vấn đề gì sao, Tư Phồn?”

“Một câu hỏi về hình học, em đã nghĩ mấy ngày nay vẫn chưa ra”

Hai cô trò bắt đầu thảo luận về vấn đề này, mà Hướng Vãn Vãn – người vừa thoát kiếp nạn đã thở phào nhẹ nhõm, gật đầu cảm hơn Giản Tư Phồn.

Bữa tiệc tiếp tục diễn ra trong không khí hài hòa.

Giữa bữa ăn, Hướng Vãn Vãn quả uống một ngụm, chán nản nhìn hai người bên cạnh đang thảo luận hăng say. Chiếc cốc của cô Hoàng ngay bên cạnh cô, thậm chí cô có thể ngửi thấy mùi mận ngọt ngào từ đó.

Hướng Vãn Vãn có chút thèm liếʍ liếʍ môi, thấy không ai để ý đến mình, cô đổ trà của mình ra bát, lặng lẽ rót một chút từ cốc rượu của cô Hoàng sang ly của mình.

Tần Thư sau khi ăn uống no say mới bước đến gần quan sát tình hình, thấy hai má Hướng Vãn Vãn đỏ tưng bừng, còn tưởng cô bị Hoàng Yên mắng, đang định ra tay cứu giúp thì đã thấy Hướng Vãn Vãn đứng bật dậy hỏi chỗ ngồi, ghế ngồi cũng bị xê dịch, âm thanh không nhỏ, cũng khiến Hoàng Yên giật mình.

Hoàng Yên: “Hướng Vãn Vãn, em làm cái gì thế?”

“Em đi vệ sinh ạ” Hướng Vãn Vãn cười toe toét sau đó mạnh tay mở cửa phòng bao và bước ra ngoài.

Hoàng Yên cau mày: “Em ấy đi vệ sinh ở đâu thế? Không phải trong phòng bao có nhà vệ sinh sao”

Sự tức giận vừa được Giản Tư Phồn xoa dịu sau sự việc này đã mạnh mẽ quay lại và bùng lên.

“Trong phòng bao là nhà vệ sinh hiện đại, thích Hướng Vãn Vãn sự truyền thống hơn nên bạn ấy ra bên ngoài ạ” Tần Thư ngồi vào chỗ của Hướng Vãn Vãn, mặt mày tươi cười nói:

“Cô Hoàng, em cũng có một số vấn đề khúc mắc mong cô giải đáp”.

Với việc Giản Tư Phồn và Tần Thư cố ý đánh lạc hướng, ba cô trò lại bắt đầu vui vẻ thảo luận về các vấn đề học thuật khó nhằn.

Sau khi Hướng Vãn Vãn choáng váng đầu óc giải quyết xong vấn đề sinh lý, cô đứng trước bồn rửa tay, đang có ý định quay về thì cô đột nhiên không biết mình từ phía nào tới, nên đi về phía nào.

Thấy cô đứng dựa vào tường một lúc lâu, một người phục vụ tiến lên nói:

“Em gái ơi, em có cần giúp đỡ gì không?”

Hướng Vãn Vãn bị giọng nói đột ngột xuất hiện làm cho sửng sốt, sau một hồi sững sỡ, cô hỏi: “ Xin hỏi…. phòng bao của nhóm học sinh tổ chức buổi liên hoan tối nay là số bao nhiêu?”

“381”

“Ồ, cảm ơn anh”. Hướng Vãn Vãn nhìn tấm biển chỉ dẫn số phòng trên lối đi, sau đó đi về phía phòng 381.

Người phục vụ phía sau cô suy nghĩ một chút rồi lẩm bẩm: “Hình như là 318, một phòng là của học sinh cấp 3 trường A, phòng còn lại là sinh viên của đại học A.

Chỉ là lúc này Hướng Vãn Vãn đã đi đến góc rẽ rồi, người cũng không còn quá tỉnh táo nên không nghe thấy những gì người phục vụ lẩm bẩm phía sau.

Hướng Vãn Vãn bước loạng choạng tìm thấy phòng 381, cô đẩy cửa bước vào.

Cách bố trí của phòng bao vẫn giống như khi cô rời đi, chỉ là các bạn học sinh dường như to lớn hơn, ai nấy cũng trở nên cao hơn.

Hướng Vãn Vãn dụi mắt, cảm thấy mình cũng có chút khác khác. Trong đầu hiện lên một giả thuyết, chẳng nhẽ cô xuyên đến tương lai à?

Lúc này, trong phòng bao chỉ có một ít người đang ngồi ăn lẩu, một số người đang ca hát, đa số còn lại đang vây quanh bàn chơi bida. Trong đó, có một bóng người cao hơn những người xung quanh, nổi bật giữa đám đông đến nỗi Hướng Vãn Vãn liếc một cái cũng dễ dàng nhận ra thân hình đó.

À khuôn mặt quen thuộc này, biểu cảm “Tránh xa tôi ra” đầy sự thờ ơ này cũng quen thuộc này.

Hướng Vãn Vãn đột nhiên nhận ra hình như cô đi nhầm phòng rồi.

Trước bàn bida, sau khi lại thua một ván nữa, Lâm Mộ đưa cơ cho những người xung quanh: “Tập Ngôn, cậu tới thay đi”

Chu Khoái khıêυ khí©h vẫy tay: “Lâm Mộ, cậu thua xong định gọi cứu viện à?”

Thấy vậy, những người xung quanh hò reo, vỗ tay hoan hưởng ứng

“ Cận Tập Ngôn, dạy cho cậu ấy một bài học đi”

“Chúng ta phải dạy cho cậu ấy thấy, núi cao còn có núi cao hơn”

“…”

Người đàn ông bị làm ồn cau mày lại, khuôn mặt và đôi môi tái nhợt, cảnh tượng này khiến trái tim Hướng Vãn Vãn rung động.

Có cảm giác anh bị ép làm “vịt”.

Đối với Hướng Vãn Vãn, “khuôn mặt vô cảm” của người đàn ông dường như muốn biểu thị “không biết phải làm sao”. Cô di chuyển, lách qua đám đông, cầm lấy cây gậy và dùng cơ thể nhỏ bé của mình chắn trước người đàn ông:

“Các anh sao lại bắt nạt anh ấy”

Mọi người im lặng, tầm mắt tập trung nhìn Hướng Vãn Vãn đột nhiên xuất hiện ở trong phòng. Cảnh tượng có hơi xấu hổ.

Chu Khoái nhìn chằm chằm vào cô gái đang đứng trước mặt Cận Tập Ngôn ra vẻ gà mẹ bảo vệ gà con, anh ta phá lên cười, phá vỡ sự im lặng: “ Tập Ngôn, cậu tìm được em gái này ở đâu thế? Thế nào? Cậu tìm một em gái tới đánh thay mình à?”

Cận Tập Ngôn nhướng mày nhìn dáng vẻ kiên định của cô gái trước mặt, đè xuống câu phủ nhận.

Mọi người tự cho rằng là em gái của Cận Tập Ngôn, nên cũng nhanh chóng nói chuyện rôm rả trở lại.

“Tập Ngôn, em gái cậu rất bảo vệ cậu nhỉ”

“Em gái cậu học cấp 3 trường A à? Cũng dễ thương đó”

“Em gái cậu cũng biết chơi bida à?”

“…”

Hướng Vãn Vãn lại bắt đầu cảm thấy chóng mặt, cô lắc lắc đầu, lách ra khỏi đám đông một cách lảo đảo.

Một lực đạo nắm lấy cổ tay kịp thời đỡ cô lại, khi cô quay người lại, cô thấy một bàn tay trắng, xinh đẹp đang nắm lấy tay mình.

Ánh mắt theo bàn tay đi lên, đối diện với ánh mắt của Cận Tập NgônNgôn. Đôi mắt anh đẹp như một vì sao, nhưng lúc này lại hiện ra vẻ không hài lòng.

Cận Tập Ngôn cúi đầu, ghé sát tai cô thì thầm: “Em đi theo tôi?”

Giọng điệu mang đầy sự phòng bị.

Điều này rõ ràng đến mức Hướng Vãn Vãn có thể nghe ra ngay cả khi cô đang choáng váng. Cô quay đầu lại, nhìn khuôn mặt không tì vết của người đàn ông trước mắt.

Hướng Vãn Vãn nhìn chằm chằm một lúc rồi lẩm bẩm: “Anh ơi, anh thật đẹp trai”.

Cận Tập Ngôn lạnh lùng nói: “Đây không phải là lý do để em đi theo tôi”

“…”

Sau vài giây im lặng nhìn nhau, Hướng Vãn Vãn đột nhiên duỗi ngón trỏ ra, đưa lên môi anh làm động tác “suỵt”, sau đó cô nuối tiếc thở dài nói: “Đẹp thì đẹp thật, nhưng chiếc miệng hơi hỗn.”

Mặc dù khi nói biểu cảm của cô có chút mờ mịt, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến sự chân thành trong lời nói của cô. Khiến người ta thật sự tin rằng đó là những lời xuất phát từ trái tim.

“…”

Cận Tập Ngôn ít nói, không dễ gì mới nhẫn nại nói với cô thêm vài câu, mà còn bị đối phương ghét bỏ, anh không biết nên diễn tả cảm xúc của mình như thế nào. Anh buông tay cô ra và lùi lại một bước.

Hướng Vãn Vãn đi theo bước chân của anh, tiến đến sát gần anh, chủ động gác tay lên vai anh để tránh bị choáng váng nói: “Anh trai, anh đừng sợ. Mặc dù miệng anh hơi hỗn, em không thích lắm, nhưng có em ở đây, họ không thể ép anh làm “vịt””.

*Vịt: trai bao

“…”

Lần đầu tiên, Cận Tập Ngôn bị một cô gái làm cho cạn lời.

Anh chậm rãi hít vào một hơi, ngữ khí có chút phóng đãng: “Thế là tôi còn phải cảm ơn em?”

Hướng Vãn Vãn không hiểu ý mỉa mai trong lời nói của anh, cô lắc đầu cười rộ lên: “Không cần cảm ơn, em luôn sẵn sàng giúp đỡ người khác mà không cần báo đáp.”

“…”

Lâm Mộ nhìn hai người thì thầm to nhỏ, mắt qua mày lại, anh ta tiến tới vỗ vai Cận Tập Ngôn thấp giọng đùa giỡn: “Không tồi nha, việc kinh doanh đã mở rộng đến cả học sinh cấp 3 cơ đấy.”

Cận Tập Ngôn ném cho anh ta một cái nhìn đầy cảnh cáo.

Chu Khoái ngồi ở bàn đối diện, cầm gậy lên gõ gõ mặt bàn, trêu chọc: “ Tập Ngôn, em gái cậu có cầm chắc nổi cơ không”

Hướng Vãn Vãn gật đầu đồng ý, sau đó lắc lắc ống tay áo của Cận Tập Ngôn, nhìn anh một cách đáng thương nói: “Hay là anh giúp em cầm cơ đi”

Cận Tập Ngôn: “…”

Những người xung quanh phá lên cười.

Sau khi Hướng Vãn Vãn bình tình nói xong, cô quay lại bàn bida, chuẩn bị vào tư thế, đôi mắt vốn mờ mịt của cô đã trở nên nghiêm túc hơn.

Trái ngược với bàn bida, dáng người cô nhỏ nhắn, đồng phục được xắn đến khuỷu tay, cánh tay mảnh khảnh của cô không to hơn cây cơ là bao nhiêu, nhưng tư thế của cô lại rất chuyên nghiệp.

Cận Tập Ngôn nhướng mày.

Những người xung quanh vẫn không người trêu chọc và cười đùa trước câu nói đầy dễ thương “Cầm giúp em” của cô.

Hướng Vãn Vãn điều chỉnh góc độ của gậy cơ, đánh bóng một nhẹ nhàng.

“Bang”

Tất cả những tiếng nói xung quanh đều dừng lại. Không ai có thể ngờ rằng cô gái không cao hơn bàn bida này bao nhiêu lại có thể đánh bóng mạnh đến vậy.

Tuy nhiên, đây mới chỉ là bắt đầu. Liên tiếp sau đó, toàn bộ phòng bao chỉ còn nghe thấy tiếng những quả bóng va vào nhau gay gắt.

Nhìn cô đánh bóng khiến Chu Khoái nghi ngờ cả thế giới, đồng thời cũng khiến mọi người kinh ngạc.

Mặc dù những người trong phòng riêng trông lớn hơn cô vài tuổi nhưng ai ai cũng nhìn cô với vẻ ngưỡng mộ, thậm chí còn có người dùng điện thoại quay lại quá trình chơi bóng của cô.

Sau khi đánh thắng, Hướng Vãn Vãn không để ý đến mọi người xung quanh, cô chỉ vào người đàn ông phía sau mình và nói với Chu Khoái: “Sau này không cho phép anh bắt nạt anh ấy nữa”.

Chu Khoái sửng sốt, vẫn chưa thoát khỏi cú shock vì bị cô đánh bại, có chút ủy khuất nói: “Tôi không có”.

Hướng Vãn Vãn khịt mũi và quay đầu đi.

Lâm Mộ nhanh chóng lấy lại tinh thần, ánh mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc, tiến đến gần Hướng Vãn Vãn: “Em gái, em đánh bóng giỏi quá, thành công dạy cho cậu ta đạo lý “Núi cao còn có núi cao hơn””

“Chắc chắn rồi” Hướng Vãn Vãn bình tĩnh nói, cô lặng lẽ nhìn về phía Cận Tập Ngôn. Mọi người đang khen ngợi cô nhưng cô đang chờ đợi lời khen từ anh.

Lâm Mộ và Cận Tập Ngôn lớn lên cùng nhau, anh ta biết anh không hề có em gái. Nhìn hành động nhỏ của cô gái nhỏ này, anh chỉ vào Cận Tập Ngôn và hỏi cô: “Nhưng mà, sao lại không được bắt nạt cậu ta?”

Hướng Vãn Vãn tập trung chơi bida, cô không chỉ choáng váng mà còn đau đầu nữa. Mặc dù mọi người xung quanh đang khen ngợi cô, nhưng cô lại không nghe được lời khen từ người mà mình muốn nghe nhất.

Nghe Lâm Mộ hỏi, Hướng Vãn Vãn nhìn thẳng vào Cận Tập Ngôn nói: “Trai đẹp chỉ là dùng để thưởng thức thôi”.

Lâm Mộ không ngờ cô sẽ trả lời như vậy, anh ta sửng sốt, sau đó ôm bụng cười, không quên trêu chọc “người đẹp nào đó” : “ Thì ra trong mắt em gái, cậu chỉ là bình hoa di động thôi”.

Cận Tập Ngôn sắc mặt sầm xuống nói: “ Câm miệng”

Hướng Vãn Vãn đặt gậy cơ về lại bàn bida, mọi người xung quanh đều muốn cô ấy chơi thêm vài ván, phòng bao trở nên ồn ào hơn.

Cô xoa xoa thái dương, theo bản năng trốn sau lưng Cận Tập Ngôn, chọc chọc anh, nhỏ giọng nói: “Ồn ào quá, em đau đầu”

Mọi người xung quanh phấn khích khi nghĩ rằng cô ấy nhút nhát, họ tập trung nhìn vào Cận Tập Ngôn.

“Tập Ngôn, em gái cậu lợi hại thật đấy”

“Sao trước đây tôi chưa từng nghe nói tới có một em gái lợi hại như này nhỉ”

“Nhanh kêu em gái chơi thêm vài ván nữa. Tôi sẽ quay 1 video hoàn chỉnh cho em gái, post lên nhất định sẽ rất hot”