Chương 1: Mơ Trong Mơ

Bốp!

“Cô nghĩ tôi sẽ chấp nhận cô sao? Đồ không biết xấu hổ, không tự coi lại bản thân là cái thể loại gì?”

Mặc Nhiên hứng một cái tát quá bất ngờ, toàn thân bất động. Khuôn mặt bị lực đánh nghiêng một bên, má bắt đầu đỏ ửng. Đầu óc cô quay cuồng, choáng váng. Một cảm giác đau nhói từ da thịt xâm lấn, lúc sau đau đớn khiến cô thức tỉnh, ý thức dần trở lại. Hai hàng nước mắt tủi nhục lăn dài, một tay vịn má vừa bị tổn thương, ngước mắt nhìn người ra tay tàn độc phía đối diện. Trước mắt chính là một người phụ nữ xinh đẹp, tuổi ngoài tứ tuần, ăn mặc sang trọng, trang sức trên người lấp lánh ánh bạc. Những hạt ngọc trai trên đôi bông tai dài vẫn còn rung rung theo động tác vừa rồi của chủ nhân.

Trong lòng Mặc Nhiên nổi một tràn căm phẫn, uất ức dồn nén lên cổ, lưỡi có thể nếm được vị chua xót. Phút chốc suy nghĩ chạy qua đầu, cô muốn phản kháng đánh trả nhưng lí trí không cho phép, đành kìm hãm cơn giận dữ. Đó là vì, người phụ nữ này chính là mẹ của Chí Lâm, mẹ của bạn trai cô. Một người có địa vị và gia thế vô cùng lớn trong ngành kinh doanh hải sản - Lâm Kiều Ngọc.

Lâm Kiều Ngọc duỗi tay, cử động co bóp, bởi vì dùng lực quá nhiều nên cảm thấy chút ê ẩm. Sau đó bà móc trong ví ra một sấp tiền dày vẫn còn gói gém cẩn thận, từng tờ thẳng thớm mới cáu. Lâm Kiều Ngọc quăng thẳng vào mặt Mặc Nhiên, sấp tiền bị lực tác động bung dây buộc, từng tờ rơi đầy trên đất. Có những tờ bị gió cuốn bay một khoảng xa. Mặc Nhiên nhìn theo quỹ đạo bay của những tờ tiền, miệng nở một nụ cười khinh khỉnh.

“Bà muốn dùng nhiêu đây để đuổi tôi đi sao, bà coi thường tôi quá đấy.”

Lâm Kiều Ngọc bị câu phản bác làm cho bất ngờ nhưng thói quen nhìn người bằng nửa con mắt, tất nhiên không lưu ánh mắt trên người cô quá một giây, hằn giọng hỏi.

“Bao nhiêu? Ra giá đi.”

“Một trăm triệu.”

Người con gái trước mặt chỉ hai mươi tuổi, dáng dấp nhỏ bé nhưng khẩu khí phát ra mạnh mẽ, dứt khoát. Trước nay chưa một người bình thường nào dám đàm phán với bà, sắc mặt Lâm Kiều Ngọc có chút biến chuyển, cuối cùng đã chịu nhìn trực tiếp Mặc Nhiên nói chuyện.

“Có gì đảm bảo sau khi đưa tiền cô sẽ biến mất?”

“Không gì đảm bảo cả nhưng nếu bà không đưa thì tôi vẫn bám víu con trai bà. Một chút không buông.”

Vừa nói cô vừa tiến sát lại người đối diện, câu cuối còn cố tình nhấn giọng. Lâm Kiều Ngọc tức đến đỏ mặt tía tai, răng nghiến vào nhau kêu rít rít. Nhưng địa vị của bà, tự tôn của bà không cho phép khinh suất. Lâm Kiều Ngọc thở một hơi lấy lại bình tĩnh, liếc nhìn kẻ đáng khinh trước mặt, nói.



“Hay cho câu một chút không buông. Cho tôi số tài khoản. Tiền sẽ chuyển đủ trong vòng một ngày, một đồng cũng không thiếu. Nhưng tôi mong cô giữ đúng như lời đã nói, buông tha con trai tôi.”

Mặc Nhiên cười cười, móc trong túi đeo trước bụng, lấy ra một cây viết và tờ giấy xé vội, điền thông tin cẩn thận. Sau đó nhét vào lòng bàn tay Lâm Kiều Ngọc, chào khách sáo, quay đi.

Lâm Kiều Ngọc cầm tờ giấy lên xem, khinh bỉ bỏ vào chiếc ví trên tay. Phía sau chiếc ví là một chiếc điện thoại, trên màn hình còn hiện phần mềm ghi âm. Lâm Kiều Ngọc mỉm cười thoả mãn, bấm nút dừng, đối với loại nhơ nhớp làm phiền cuộc sống của bà, đương nhiên luôn có cách đuổi cổ. Dù phải chi một số tiền tương đối xem ra vẫn rất đáng. Việc cần làm đã hoàn thành, bà quay người lên chiếc xe mercedes dựng sẵn bên đường, rời khỏi.

Mặc Nhiên xoay lưng nhưng vẫn nghe rõ được tiếng máy xe, lúc này bước chân nặng nề, cô không thể nhấc nổi, gục xuống đường, hai mắt ngấn nước. Càng khóc càng lớn, nước mắt giàn dụa, Mặc Nhiên không giữ được nữa, oà lên nức nở. Bao nhiêu tuổi nhục cứ như giọt nước mắt, mặc sức tuôn trào.

Cô choàng tỉnh, là mơ. Mặc Nhiên đưa tay sờ má, nước mắt vẫn còn ướt đẫm. Lại là giấc mơ đó, chân thật đến phát run. Mặc Nhiên kê cao gối, khó khăn nằm xuống, xoay người qua lại tìm tư thế thoải mái. Sau khi tự trấn an mình, bản thân khó khăn chìm vào giấc ngủ một lần nữa.

Mặc Nhiên đang bước trên con đường trên phố quen thuộc, nơi tấp nập người qua lại, ồn ào náo nhiệt. Cửa hàng pizza cô hay ăn đối diện bên đường, Mặc Nhiên dừng chân, có cảm giác đói bụng, cô muốn ghé vào đây giây lát. Khi chân vừa đặt đến lòng đường, bên đối diện truyền đến tai một loại âm thanh trong trẻo, ngân vang trong gió, chính là chuông gió ở cửa ra vào. Chuông vang báo hiệu có khách di chuyển. Quả nhiên trước mặt có một đôi nam nữ đang nhẹ nhàng bước đi.

Đi đầu là một người phụ nữ ngoài hai mươi, khuôn mặt đầy đặn, đang vác thân hình tròn trĩnh, khó khăn mà cử động. Mặc Nhiên nhìn kỹ vài giây, hoá ra cô ấy đang mang thai. Do cái váy quá rộng và sẫm màu khiến cô mất vài giây mới nhận ra. Đi phía sau là một người đàn ông, mặc áo sơ mi sọc, quần áo chỉnh tề, đang gấp rút kéo cửa, tay còn khệ nệ xách nhiều túi đồ. Vừa kéo được cửa cho người phụ nữ bên cạnh, vừa ân cần dìu tay bước đi. Sau khi hỏi han vài câu gì đó, mới an tâm rút tay về. Vấn đề là, trong phút chốc ngước mặt, Mặc Nhiên hết sức kinh ngạc. Là Chí Lâm. Cô bủn rủn tay chân, mắt trợn to, miệng há hốc vì sốc. Đây chính là bạn trai cô, bạn trai chính thức đường hoàng mà cô luôn tự hào khi nhắc đến. Anh đang làm cái bộ dạng gì, người đi bên cạnh anh là ai?

Chí Lâm đối đãi với người phụ nữ rất dịu dàng, lâu lâu còn đưa tay xoa xoa cái bụng tròn tròn nhô cao phía trước, còn ghé sát tai người phụ nữ thỏ thẻ điều gì đó. Mặc Nhiên bên này tâm tình rối loạn, trong lòng trào dâng một nỗi uất hẹn, dồn nén thành lửa giận đang thổi cháy tim gan. Hai tay siết chặt, cơ hồ da thịt rát như bật máu. Mặc Nhiên đứng nhìn trong vài phút, nhất thời không biết xử trí ra sao? Cho dù cô muốn đánh ghen nhưng đứa trẻ còn mang trong bụng, lý trí Mặc Nhiên không cho phép. Nhưng nhìn thấy hai người trước mặt đang dần rời khỏi, lòng như có giọng nói hối thúc, bất giác khiến cô bước qua đường.

Tin... Tin...Tin!

Chợt có tiếng còi xe vang inh ỏi. Mặc Nhiên ngước nhìn hướng âm thanh phát ra. Trước mặt chỉ kịp một bóng xe đang lao đến với vận tốc xé gió. Cô không kịp phản xạ né tránh, trong một giây ngắn ngủi, ý thức không kịp nhận thức được.

Rầm!

Toàn thân Mặc Nhiên trải dài đau đớn, cô mở mắt dậy, xung quanh xộc lên mùi máu tươi tanh tưởi. Hơi thở cô đứt quãng, cổ họng như bị bóp nghẹn khiến hô hấp vô cùng khó khăn. Mặc Nhiên phải hé môi, dùng miệng giữ lấy thông thoáng cho ít không khí tràn vào phổi. Tứ chi cô tê liệt, một chút cử động vẫn không thể kiểm soát. Cô sắp chết sao? Lúc này bên tai chỉ còn lại tiếng ong ong gây nhức nhói, trong mơ hồ hình như cô nghe thấy tiếng gào thét của ai đó. Âm thanh càng lúc càng gần, đến khi chỉ còn cách sát tai, cô mới nhận ra. Tiếng là của Chí Lâm, anh đang ra sức gọi tên cô. Cả người chợt được nhấc khỏi mặt đất, đầu cô tựa vào một nơi vô cùng ấm, là hơi ấm từ da thịt. Có phải là bờ ngực của anh không, nếu thực sự là anh thì tốt rồi. Mặc Nhiên ý thức dần mất đi, trong đầu chỉ còn tiếng gào gấp gáp của ai đó nhưng thật sự cô rất mệt, không thể trả lời nổi. Cô muốn ngủ một lát.