Chương 3: Màn Kịch Bắt Đầu

Cuối cùng cũng đến ngày mẹ của Mộc Hàn trở về , 8h sáng Mộc Hàn và Nguyệt Dao đã chuẩn bị để ra sân bay

"Em xong chưa?"

"Em xong rồi"

"Cafe của em"

Nguyệt Dao nhìn ly cafe trên tay Mộc Hàn , uống cafe vào sáng sớm là thói quen của Nguyệt Dao , cô nhận lấy ly cafe rồi nhanh chóng lên xe để tránh ánh mắt ân cần của Mộc Hàn , nhìn dáng vẻ ngượng ngịu của vợ , Mộc Hàn chỉ biết cười thầm rồi nhanh chóng lên xe cùng vợ . Một lúc sau cả hai cũng đến sân bay và đón được mẹ

"Ôi..!Mẹ nhớ hai đứa quá đi.!"-bà vừa nói vừa ôm chầm lấy Mộc Hàn và Nguyệt Dao

"Bọn con cũng nhớ mẹ lắm!"

"Con dâu yêu quý của tôi , Mộc Hàn có ức hϊếp con không.?"

Nguyệt Dao mỉm cười lắc đầu , Mộc Hàn nhân cơ hội kéo nàng vào lòng rồi hôn vào má vợ

"Con thương vợ con còn không hết , sao con dám ức hϊếp cô ấy chứ"

Nguyệt Dao cười ngượng ngùng rồi nhéo vào eo Mộc Hàn , khiến anh chàng rơm rớm nước mắt , tiếng cười giòn giã vang khắp sân bay rồi cả ba người cùng trở về nhà .

Mộc Hàn hôm nay vẫn là đầu bếp chính , Nguyệt Dao thì lên phòng phụ mẹ chồng xếp đồ

"Mẹ đi đường mệt rồi , mẹ cứ nghỉ ngơi đi , con sẽ xếp quần áo cho mẹ."

"Vẫn là con dâu mẹ hiểu chuyện , cả đời mẹ chỉ có mỗi mình con là con dâu thôi đó nên hai đứa phải sống hạnh phúc nhé.!"-bà vừa nói vừa xoa đầu Nguyệt Dao . Nguyệt Dao gật đầu mỉm cười nhưng trong ánh mắt lại lóe lên một nỗi buồn , nhìn mẹ chồng thế này cô cảm thấy vô cùng có lỗi vì ở thời điểm hiện tại trên danh nghĩa mà nói thì cô đã không còn là con dâu của bà nữa .

"Con sao thế.? Sao lại khóc rồi.?"



"Con chỉ là thấy hạnh phúc khi được mẹ yêu thương"-nói rồi Nguyệt Dao ôm chầm lấy mẹ mà khóc nức nở , bà cũng vừa ôm vừa vuốt lưng con dâu , đã là người từng trải nên chỉ cần nhìn vào mắt cũng đủ biết Nguyệt Dao đang nghĩ gì , bà hiểu tâm trạng của Nguyệt Dao lúc này nên chỉ biết ôm con dâu mà an ũi .

Tối ấy , Mộc phu nhân bảo muốn ngắm sao nên kéo hai vợ chồng lên sân thượng cùng ngắm . Bầu trời đêm ấy sáng vô cùng , trên trời hiện lên vô vàn vì sao , mặt trăng bên cạnh cũng tỏa ra những ánh vàng sáng chói . Mộc Hàn thừa cơ hội vòng một tay sang ôm lấy Nguyệt Dao , bên cạnh còn có mẹ nên Nguyệt Dao chỉ đành ngồi yên mà tựa vào lòng của Mộc Hàn , bên đây hai mẹ con Mộc Hàn nhìn nhau nháy mặt vô cùng đắc ý

"Hai đứa ở đây ngắm tiếp đi , mẹ vào đây trời lạnh quá "

Nguyệt Dao thấy mẹ rời đi liền muốn đi theo

"Ây..!!Cũng lâu rồi không ngắm sao , ngồi một chút thôi"-Mộc Hàn nắm lấy đôi tay nhỏ nhắn của Nguyệt Dao mà giở giọng nũng nịu năn nỉ Nguyệt Dao ngồi lại , Nguyệt Dao chau mày ngồi xuống bên cạnh Mộc Hàn . Ngước nhìn bầu trời đầy sao cùng chút gió hiu hiu lạnh , Nguyệt Dao lại nhớ về những ngày tháng trước đây , cũng lâu rồi cả hai đã không còn lên đây ngắm sao nữa , công việc bận rộn đến mức trở về nhà nằm lên giường là có thể ngủ ngay

"Bao lâu rồi mình không cùng nhau ngắm sao em nhỉ.?"

"Chắc cũng 5-6 tháng rồi."

"Anh nhớ lúc mới quen nhau em từng bảo đếm 1000 ngôi sao cùng nhau là chúng ta có thể bên nhau mãi mãi , và tụi mình đã thức đến giữa khuya chỉ để đếm đủ 1000 ngôi sao"

"Nhưng giờ mình cũng đâu còn bên nhau mãi mãi đâu.."

Câu nói của Nguyệt Dao làm cho nụ cười trên môi Mộc Hàn tắt hẳn , hai mắt lần nữa nhìn nhau , không gian lại rơi vào trầm tĩnh . Khóe mắt Nguyệt Dao có chút rưng rưng , cô đứng dậy rồi nhanh chóng bỏ đi , Mộc Hàn nhìn bóng cô rời đi liền vò đầu bức tóc tự trách bản thân lại nhỡ mồm khiến Nguyệt Dao không vui .

Đêm nay hai người sẽ ngủ chung phòng , Nguyệt Dao dù không muốn nhưng vẫn là nghĩ có mẹ chồng nên đành ngủ cùng

"Em ngủ trên giường đi , anh sẽ ngủ sofa"

"À...ừm...anh cứ lên giường ngủ đi , ngủ sofa sẽ lạnh lắm"

Vừa dứt câu Mộc Hàn liền lấy gối lại nằm kế vợ , nói thế thôi chứ anh thật sự rất mong câu nói này của vợ . Trời đã khuya , dưới sự mờ ảo của ánh đèn ngủ , cả hai người quay lưng về phía đối phương , bản thân chẳng thể nào nhắm mắt lại để ngủ , trong lòng lại nhớ đến ngày trước , trước kia chưa hề quay lưng như thế này , Nguyệt Dao ngày trước luôn yên vị trong vòng tay của Mộc Hàn mà chìm vào giấc ngủ , hai hàng nước mắt lại lăn trên má , đêm nay thật dài , dài như những suy nghĩ trong lòng của họ.