Chương 3: Tuổi thơ bất hạnh

Tang lễ của Lý Tuyết được cử hành một cách qua loa, trong một sảnh nhỏ chỉ có vài vòng hoa, hầu như không có ai đến thăm viếng. Đứa bé trai nhỏ ngồi nép vào một góc tường, bóng dáng trẻ thơ ấy bây giờ lại khiến người ta cảm thấy cô độc đến lạ. Những người họ hàng trước kia luôn xua nịnh, cố gắng kéo gần khoảng cách với gia đình họ bây giờ lại chẳng thấy một ai, một số tài sản ít ỏi còn lại của Thẩm gia cũng bị họ hàng xâu xé hết. Người Thẩm gia bây giờ chỉ còn lại một đứa nhỏ ngây thơ bất hạnh.

Sau tang lễ của mẹ, Thẩm Quốc Tuấn được đưa vào một cô nhi viện nhỏ ở ngoại ô, bởi lẽ họ hàng không ai muốn đón nhận một đứa trẻ không đem lại lợi lộc gì cho họ, trước lợi ích của bản thân tính thân, máu mủ dường như chẳng có chút giá trị nào, sự ích kỉ và hám lợi bên trong mỗi con người sẽ luôn chiến thắng sự cảm thông hay thứ lòng tốt xa xỉ kia.

Đến trước cửa cô nhi viện Mặt Trời, cậu bé vẫn luôn giữ im lặng với đôi mắt buồn bã nhưng tận sâu đáy mặt lại hiện lên một sự mong chờ, không biết cậu bé đang chờ đợi vào điều gì. Có lẽ là vòng tay ấp ấm của cha, là ánh mắt dịu dàng của mẹ, cậu mong rằng cha mẹ mình sẽ xuất hiện ôm lên cậu, gia đình cậu sẽ trở về như trước kia, một gia đình vui vẻ, hạnh phúc, luôn tràn đầy tiếng cười, đầy ắp sự hạnh phúc. Nhưng có lẽ niềm hạnh phúc nhỏ nhoi mà cậu mong đợi bây giờ lại quá đỗi xa xỉ, cha mẹ cậu sẽ không thể nào trở về, gia đình cậu cũng không cách nào như trước cậu bây giờ chỉ có một mình cô độc giữa thế giới khắc nghiệt này.

Theo chân viện trưởng cô nhi viên, đôi mắt của đứa trẻ thơ vẫn luôn hướng về phía cánh cổng kia như mong chờ sự cứu rỗi.

Suốt mấy ngày từ khi đến cô nhi viện cậu luôn trong tình trạng buồn rầu, ủ rũ, không chịu ăn uống, nhiều lần phải vào bệnh viện. Cô nhi viện mà cậu đang ở vốn cũng chẳng phải là nơi tốt đẹp gì, dưới danh nghĩa cứu trợ trẻ em họ lợi dụng rút ruột tiền quyên góp, bốc lột sức lao động của những đứa nhỏ họ bắt chúng làm việc, cố gắng lấy lòng thương hại của mọi người để đem lại tiền bạc. Quá đáng hơn, dưới danh nghĩa nhận nuôi nhiều vụ mua bán trẻ nhằm trở thành " kho máu" cho con cái nhà giàu có được tiến hành.

Trong phòng bệnh, Thẩm Quốc Tuấn tỉnh lại, cậu nghe loáng thoáng tiếng nói chuyện của ai ngoài hành lanh, là viện trưởng ông ta gắt lên:

- Bỏ mặc đứa trẻ đó đi, chỉ mới mấy ngày nó đã tiêu tốn của tôi biết bao nhiêu là tiền, thật là thứ phiền phức, có lễ vì như vậy cha mẹ nó mới bị nó khắc chết.

Giọng một người phụ nữ cất lên:

- Không được đâu, không thể làm như thế bây giờ được, nó là con trai của Thẩm gia tuy Thẩm gia đã phá sản nhưng nó từng là thế gia nổi tiếng, tin tức Thẩm gia phá sản làm gây chấn động báo chí họ đang cố đào bới tất cả về việc này , nhất là thằng nhóc đó , nếu bây giờ nó xảy ra chuyện ở cô nhi viện chúng ta để báo chí biết được họ sẽ bới móc lên, nói không chừng những giao dịch trước kia cũng bị lộ.

Lão viện trưởng với giọng chán chường:



- Chết tiệt, bây giờ cũng không có gia đình nào yêu cầu nhận nuôi nó, nhóm máu của nó không có gì đặc biệt ai mà muốn nhận nuôi chứ, ngay cả kho màu cho người khác cũng không làm được đúng là vô dụng

- Đành vậy nuôi nó thêm một thời gian, rồi chờ mọi chuyện lắng xuống tìm cơ hội tống khứ nó đi.

Thẩm Quốc Tuấn nắm trên giường bệnh không nhịn được bật khóc,nhưng vẫn cố gắng không phát ra tiếng động , cậu bé thầm nghĩ:

- Mình thật sự rất phiền phức sao? là mình khắc chết bố mẹ? ai cũng không thích mình? bố mẹ cũng vì mình phiền phức, không thích mình nên mới khóc đến gặp mình nữa sao?

Những câu hỏi ấy cứ hiện lên trong đầu cậu suốt một đêm trời, cậu cảm thấy rất tuyệt vọng:

- Bọn họ đều nói bố mẹ mình chết rồi, có phải nếu mình cũng chết đi thì sẽ gặp lại được họ không?

Vừa nghĩ đến đây một ý nghĩ ngây dại xâm chiếm lấy tầng ý thức của cậu bé "Cậu muốn chết đi" cậu chỉ ngây ngô không hiểu được cái chết chỉ biết rằng bố mẹ cậu dều đã chết nếu cậu cũng chết đi thì cả gia đình cậu sẽ được đoàn tụ. Điều gì đã khiến một đứa trẻ vốn đang trong độ tuổi ngây thơ, vô lo vô nghĩ lại phải chịu đựng ý niệm đầy tuyệt vọng ấy.

Cậu bé thực sự khao khát được đoàn tụ với bố mẹ cậu. Những ý nghĩ tiêu cực ấy cứ thế xâm chiếm tâm trí cậu, đến khi cậu vì mệt mỏi mà thϊếp đi thì những lời cuối cùng mẹ cậu nói trước khi mất lại vang lên trong đầu cậu bà bảo cậu phải sống tiếp, phải sống thật tốt.