Chương 2: mầm móng của thù hận

Buổi tang lễ được diễn ra , bên trong đầy tiếng khóc thương đau khổ, ngoài trời tiếng mưa rơi rỉ rách dường như ông trời cũng đang tiếc thương cho một số phận đau khổ . Lý Tuyết khụy xuống trước bức ảnh chồng, đôi mắt vô hồn, gương mặt hốc hác , tiều tụy , đôi bàn tay run rẩy. Thẩm Quốc Tuần ở bên cạnh cũng không khỏi tò mó , lo lắng cho mẹ mình , cậu bé chỉ mới 5 tuổi, ở cái tuổi ấy cậu không hiểu được thế nào là cái chết, thế nào là ly biệt mọi người chỉ nói với cậu rằng cha cậu bận việc sau này sẽ không thể gặp cậu nữa. Trong lòng cậu bé buồn bã nhưng vẫn hi vọng rằng sau này, khi cha không còn bận rộn nữa ông sẽ đến thăm mẹ con cậu, đưa cậu đến khu vui chơi, làm chong chóng, chơi đúa với cậu như trước. Nghĩ là vậy nhưng khi trong thấy mẹ mình bần thần quỳ rạp xuống nức nở cậu bé cũng không chịu được mà òa khóc lên. Âm thanh vang vọng khắp nhà tang lễ thu hút ánh mắt của mọi người , Lý Tuyết vội lau nước mắt quay sang ôm cậu bé nhưng nhìn gương mặt có vài phần giống chồng mình, nhất là cái mũi cao , hàng mày rậm cùng đôi mắt ấy khiến nước mắt bà không kìm được mà chảy xuống ướt cả vai áo của đứa trẻ. Một vài người thấy cảnh tượng ấy cũng không khỏi thương xót, chợt một người đàn ông bước tới vỗ về vai Lý Tuyết với vẻ cung kính nói:

- Phu nhân, người cũng nên nghỉ ngơi rồi, đã suốt mấy ngày người túc trực ở đây, nếu tiếp tục chỉ sợ rằng cơ thể người không trụ nổi

Lý Tuyết cười khổ:

- Phu nhân... phu nhân gì chứ? bây giơ tôi đã không còn là chủ của mấy người nữa rồi , không còn là phu nhân cao quý, bà chủ của Thẩm Thế, trước mặt các người chỉ còn là một quả phụ hèn mọn mà thôi, không trụ nổi thì sao chứ tôi bây giờ cũng không muốn sống nữa tôi muốn đi gắp chồng tôi.

Người đàn ông tỏ vẻ đau xót vẫn với thái độ cung kính đó ông ta nói:

- Người đừng nói vậy, chúng tôi đều là những người đã chịu ơn của Thẩm lão gia, dù trước đây hay bây giờ Thẩm gia vẫn mãi là chủ nhân của chúng tôi.

Người đàn ông đó là quản gia của Thẩm gia, suốt mấy chục năm làm việc ông luôn nhận được sự đối đãi tốt nhất , dường như không có khoảng cách giữa thân phận chủ tớ, sau khi Thẩm gia phá sản ông vài một số người làm vẫn quyết ở lại nhắm trả món nợ ân tình những năm vừa qua

Người đàn ông nói tiếp:

- Người không nghĩ cho bản thân cũng hãy nghĩ cho thiếu gia, ngài ấy còn nhỏ như vậy...

Lý Tuyết nhìn về phía con trai bắt đầu dao động:



- Được rồi tôi sẽ đưa tiểu Tuấn về nghĩ, còn các người cũng giải tán đi Thẩm gia không nuôi nổi mọi người hãy đi đi.

Nhìn thấy sự chần chừ trong đáy mắt mọi người bà nói tiếp :

- Nếu còn coi tôi là chủ nhân thì các người hãy rời đi đi , hãy sống vì bản thân mình.

Nói rồi bà quay lưng bế đứa con trai nhỏ rời đi.

Đến trước cổng nhà Thẩm gia bà không khỏi hốt hoảng khi nhìn thấy tất cả đồ vật bị khiêng hết ra ngoài, áo quần bị vứt hết ngoài đường, bá vội vã tiến đến hỏi nhân viên vận chuyển thì biết được căn nhà này bây giờ là của người khác. Cả người bà như vô lực, ngã khụy xuống , bá tận mắt nhìn thấy từ chiếc bình cổ mà chồng mình yêu thích bị ném ra ngoài, căn nhà vốn tràn đầy tình yêu thương, là tổ ấm mà chồng bà xây dựng, minh chứng cho cuộc hôn nhân của bà cũng là nơi lưu giữ lại những kỉ niệm, nơi ẩn chứa hơi thở, hình bóng của người chồng đã mất bà đã định rằng cả nửa đời sau này sẽ cố mà bám trụ vào trụ đỡ tinh thần duy nhất ấy bà muốn xem như lúc chồng mình còn sống cố gắng bám trụ để nuôi lớn con trai kết tinh tình yêu giữa vợ chồng bà đợi sau khi con trai trưởng thành, thành gia lập thất bà sẽ quyên sinh đi tìm người mình hằng mong nhớ. Thế nhưng niềm hi vọng mỏng manh ấy giờ cũng tan biến, bà ngất xỉu đi, đứa trẻ bên cạnh không hiểu chuyện gì chỉ biết gào khóc, thét lên những chữ bập bẹ:

- Mẹ.. mẹ ơi.... mẹ làm sao vậy.

Trên chiếc xe cấp cứu cậu nắm chặt lấy tay mẹ, giây phút này đây cậu thật sự sợ hãi, cậu sợ mẹ cũng sẽ giống như cha mình sau này sẽ không đến gặp cậu nữa, nếu thật như thế sau này cậu phải như thế nào đây. Nước mắt cậu bé rơi xuống, rơi xuống khuôn mặt người mẹ, bà bất chợt mở mắt nhìn chằm chằm vào cậu, bàn tay ấm áp vỗ về khuôn mặt cậu, trong khóe mắt ánh lên sự hi vọng đầy kiên định dặn dò cậu:

- Tiểu Tuấn.. tiểu Tuấn ngoan con đứng khóc , sau này con nhất định phải sống tốt, nhất định phải thành công, phải đứng trên đỉnh danh vọng, đòi lại trong sạch cho Thẩm gia..

Nói đến đây bàn tay đang vuốt ve trên khuôn mặt non trẻ bất chợt buông xuống, bất động, đội ngũ y tế hỗn loạn cố gắng cứu chữa nhưng không thành. Nước mắt cậu bé rơi xuống, Điện tim đồ bây giờ chỉ còn là mình đường thẳng.

Trong vòng mấy ngày ngắn ngủi cậu bé mất đi cả cha lẫn mẹ, sự mất mát ấy dường như là khởi đầu cho một thứ gì đó đang trào dâng trong trái tim bé nhỏ...Đó là mầm móng của sự thù hận, là khát khao tham vọng.