Chương 13 : Ngất xỉu

Tới bệnh viện Tinh Thục , cậu nhanh chóng cầm lấy điện thoại , gọi tới cho Mạc Nhiên - Alo ! Tiểu Nhiên , em ở đâu vậy ? Anh ở trước cổng bệnh viện nè

Đầu dây bên kia trả lời

- Anh đợi em một xíu , em xuống đưa anh lên

Cụp điện thoại , cậu đứng chờ ngoài cửa , tuy khuôn mặt khẩn trương của cậu đã giảm đi được một ít nhưng tay cậu vẫn run run hệt như không cầm nỗi một chiếc điện thoại nữa . Đứng đợi chừng 5 phút , từ xa xa , có một bóng hình nhỏ bé , thoạt hình rất đáng yêu nhưng biểu cảm trên mặt cậu bé khác hoàn toàn , khuôn mặt đượm buồn , tiều tụy hơn trước rất nhiều , cậu nhìn thấy mà rất đau lòng

- Tiểu Nhiên à , sao dạo này em ốm vậy ? Có phải ăn không đủ không ? Em cứ nghĩ ngơi đi , anh canh chừng mẹ của em cho

Tất cả các câu hỏi vừa đặt ra , cậu bé chỉ cười nhạt một cái rồi trả lời ngắn gọn

- Em không sao đâu , đi thôi , em dắt anh đi gặp mẹ em

Nghe Mạc Nhiên nói , cậu mới nhớ ra mình đến đây là vì dì bị tai nạn , cậu luống cuống nói

- À ! mà mẹ em ở đâu , dắt anh đi đến đó đi , mẹ em nằm một mình không tốt đâu

Cậu bé nghe vậy thì cũng gật đầu " Ừm " một tiếng rồi dẫn cậu vào phòng bệnh mẹ mình . Trước cửa phòng bệnh viên , cậu nhìn thấy một phân hình quen thuộc , khuôn mặt hình trái xoan xinh đẹp , ngủ quan hiền hòa , mái tóc lấm tấm sợi bạc đang nhắm mắt nằm trên giường bệnh thở khó nhọc , cậu nhìn thấy mà bớt chợt nước mắt rơi lã chả . Cậu lau đi dòng nước mắt nói

- Tiểu Nhiên , anh vào được không ?

- Không được anh ơi , mẹ em vừa phẩu thuật xong , không cho phép người nào vào hết , ngày mai mới vào được

Nói xong , hai người rời khỏi phòng phẩu thuật tới quầy thu ngân để đóng viện phí

- Tiền phẩu thuật của mẹ cháu bao nhiêu ạ ?

- Tiền phẩu thuật của mẹ cháu khoản 50 triệu nếu không có phát sinh gì thêm

Người vừa nói là một ông bác sĩ tầm 45, 50 tuổi , nhìn mà nói với cậu

- Nếu không có tiền thì cháu trả sau , không cần trả hết một lượt , bây giờ cháu đóng trước tiền thuốc men và phòng bệnh được rồi

- Dạ , cho cháu hỏi tiền thuốc bao nhiêu ạ ?

- Tầm khoản 10 triệu

Cậu bé chưa kịp nói xong thì Du An đã cầm trên tay 10 triệu đồng đưa cho ông bác sĩ kia mà nói

- Cháu đóng tiền thuốc trước ạ , còn tiền phẩu thuật ít tuần nữa cháu đưa

Cầm tiền trên tay , ông bác sĩ kia nói

- Được rồi , hai người cứ nghĩ ngơi trước đi , ngày mai là được vào thăm bệnh nhân rồi

Nói xong ông bác sĩ quay đi .

Mặc Thiên ở bên đây vừa về đến nhà , anh luôn ôm khư khư cái điện thoại trong tay, lâu lâu lại nhìn vào màn hình , biểu cảm mong chờ Du An gọi cho anh . Đang nghịch điện thoại thì có một cuộc gọi đến , hai mắt anh lặp tức sáng lên nhưng cũng nhanh chóng tắt đi , đó là của điện thoại của mẹ anh chứ không phải bảo bối . Anh mở điện thoại lên lười biến mà nói

- Mẹ có việc gì à ?

Đầu dây bên kìa là giọng của một người phụ nữ tầm 50 , 60 tuổi , giọng nói rất êm tai vang lên

- Con ăn cơm chưa ?

Anh lạnh nhạt trả lời

- Con ăn rồi

- Lần này ba mẹ đi có lẽ sẽ đến 1 đến 2 năm , con ở nhà nhớ tự chăm sóc bản thân

- Dạ , con biết rồi , co chuyện gì nữa không mẹ ?

- Còn một chuyện nữa

Bà ấy ấp úng trả lời , nghe ngữ điệu của mẹ có chút kì lạ , anh lại hỏi tiếp

- Chuyện gì mẹ ?

Bà ấy miễn cưỡng trả lời

- Con còn nhớ , lúc ông nội con sắp chết đã nói gì không ?

- Ông nói con phải liên hôn với một trong hai nhà Trì hoặc Lý

Anh thản nhiên trả lời, nghe vậy bà ấy lại nói tiếp

- Đúng là vấn đề đó , hiện tại , đứa con duy nhất của Trì gia đã bị bắt cóc , không có khả năng liên hôn , hiện giờ người bên Lý gia đã nhắc đến chuyện này rồi , họ cũng đã đồng ý chỉ chờ con thôi , con có đồng ý không ?

Anh nghe nói đến đấy thì mặt bất giác đen lại im lặng mà không nói gì , thấy con mình không nói gì , bà lo lắng hỏi :

- Con có sao không , sao không trả lời mẹ ? Con có đồng ý không ?

- Mẹ nói vời họ , lúc ông sắp chết cũng nói thêm " khi con tròn 25 tuổi nếu con không có tình cảm với đối tượng liên hôn với một trong hai gia đình thì hôn ước sẽ được hủy bỏ " , nếu họ không tin thì trực tiếp tìm đến con , con sẽ giải quyết , không cần mẹ lo lắng

- Mẹ biết rồi , con nghĩ ngơi đi mẹ cúp máy đây

Bà thở dài một hơi rồi cúp máy , bà ngồi trên một chiếc ghế sofa mà ngẫn người một lúc .

Ngày sưa, lúc Đình gia tay trắng lập nghiệp , Trì Nhân là người bạn thân của Đình Nghiêm , hai người chơi thân với nhau , cùng nhau bắt tay vào sự nghiệp , cuối cùng hai người cũng thành công . Lúc mà Trì Phu nhân và Đình phu nhân mang bầu thì hai nhà đã quyết định hứa hôn với nhau , đợi đến khi đứa bé trưởng thành sẽ đính hôn với nhau . Nhưng bị kịch đã sảy ra , lúc đứa con của Trì phu nhân tròn 100 ngày cũng là ngày mà đứa con đó bị bắt cóc . Trì gia vì quá đau buồn mà quyết định ngừng đấu đá trên thương trường mà qua Nước Z định cư bên đấy .

Nghĩ đến đây bà bất giác rơi nước mắt , Trì phu nhân với bà là bạn thân nối khố , con của bạn bà , bà cũng coi nó như con bà hết lòng yêu thương , cái ngày mà đứa trẻ ra đời bà là người đầu tiên đến ôm đứa bé , lúc đó bà cảm giác như mình đã sinh được thêm một đứa con , đến ngày thứ 100 của đứa trẻ khi bà nghe được tin đứa trẻ bị bắt cóc bà thì ngã quỵ xuống nên nhà mà ngất lịm đi . Đến đây nước mắt của bà bỗng trào ra nhiều hơn , bà thương thay cho đứa trẻ , bà đau khi mất đi đứa trẻ mà mình coi như là đứa con thứ 2 của mình , vậy mà bấy giờ đứa trẻ sống chết ra sao bà cũng không rõ .

Bên kia , anh cúp điện thoại xong thì tiếp tục ăn tiếp , anh cứ như vậy mà ôm cái điện thoại của mình tới chiều , không đợi được nữa , anh liền bấm số của Du An mà gọi

- Alo , Du An à

Đầu đây bến kia chất giọng hơi khàn khàn , mệt mỏi trả lời

- Um , tôi đây , anh có gì không ?

Nhân thấy sự khác thường trong giọng nói của Du An , anh nhíu mày hỏi lại

- Cậu bị làm sao vậy , không khỏe chỗ nào à ?

- Không có gì đâu

-Cậu nói dối

- Cũng không có gì đâu , dì tôi bị tai nạn nên tôi đến thăm tôi có hơi mệt thôi

Giọng nói của cậu từ từ yếu dần rồi " Bịch " cậu ngất xỉu , anh nghe thấy thì hơi hỏi gấp gáp

- Cậu bị làm sao vậy ?

- Du An , Du An !!!!

Anh không nghe thấy đầu dây bên kia trả lời , biết có chuyện không lành , anh định tắt mày thì

- Anh , anh bị sao vậy , sao lại bị ngất ở đây ?

Nghe thấy có tiếng người , anh hỏi

- Cho hỏi Du An bị gì vậy ?

Nghe thấy chiếc điện thoại có tiếng người hỏi , Mạc Nhiên cầm lấy điện thoại nói

- Cho hỏi , anh là ai vậy ?

Thấy đầu dây bên kia có người nhấc máy anh liền trả lời

- Tôi là bạn của Du An , cho hỏi cậu ấy có bị sao không ?

Mạc Nhiên nghe người kia nói là bạn của anh mình thì thì liền nói tiếp

- Anh ấy bị ngất rồi

- Cậu ấy ở đâu ?

- Ở bệnh viện Tinh Thục

- Được , tôi tới ngay , tạm thời dìu cậu ấy vào phòng trước đã

- Được rôi , nếu anh tới thì gọi ,tôi ra đón anh

Cúp máy xong , anh vội vàng chạy ra khỏi nhà mà phóng xe đến bệnh viện Tinh Thục

------------------------------------------🌴🌴🌴------------------------------

Hé lo m,n . Mình đã quay lại rồi đây , thi xong rồi nên là mình sẽ ra chương đúng lịch nha 😉

Lịch ra chương :2,4,6

Chúc các bạn buổi tối zui zẻ nha 🤞