Ánh mắt của Lệ Tri dán chặt vào đôi chân không khác gì người thường của Tạ Lan Tư.
Linh hoạt như vậy, có lực như vậy….. Dáng vẻ này làm sao giống một người bị liệt chứ?
Nàng vẫn còn đắm chìm trong sự kinh ngạc, Tạ Lan Tư đã linh hoạt mà trèo lên bức tường đá dốc.
Đối mặt với nghịch cảnh, tất cả nghi vấn đều có thể gạt sang một bên.
Lệ Tri vội vàng trèo lên.
Nước mưa hòa lẫn với đất vàng và sỏi đá trút xuống, Lệ Tri mím chặt môi, thỉnh thoảng nghiêng đầu để tránh những tia nước bay tới. Nàng dồn hết tâm trí vào tay chân, chỉ cần sơ suất một cái, chờ đợi nàng chính là thịt nát xương tan.
Bất tri bất giác, lưng nàng đã ướt đẫm mồ hôi.
Cách nơi họ rơi xuống hơn ba mươi trượng, có nhiều nước vàng tạo thành một thác nước nhỏ ở phía trên một con dốc khác, thanh thế to lớn đổ xô xuống đáy cốc.
Bọt nước màu vàng đất bắn tung tóe, cọ rửa bức tường đá sạch sẽ trơn trượt, hai người đều cau mày trong quá trình leo núi, căng thẳng từng dây thần kinh.
Trải qua muôn vàn khó khăn, cuối cùng tay phải của Lệ Tri cũng chạm vào con đường phía trên, chật vật đẩy người lên. Rút cuộc cũng quay trở lại nơi họ đã ngã xuống.
Tạ Lan Tư đang ngồi cách đó không xa, không quan tâm đến ống tay áo bị ngâm trong nước vàng, khuôn mặt tái nhợt bất động, l*иg ng.ực kịch liệt phập phồng.
Những tảng đá rơi trên đầu dần dần ngừng lại, dòng nước vàng cũng yếu đi, thác nước phía trước trở nên nhỏ hơn.
Sau một thời gian ngắn ngủi, sự yên bình giữa trời và đất trở lại như thuở ban đầu, chỉ có mớ hỗn độn trước mặt chứng minh rằng những gì vừa xảy ra không phải là ảo giác.
“Làm sao bây giờ?” Lệ Tri hỏi.
“Đội ngũ đi chậm hơn ta, đuổi theo mau.”
Tạ Lan Tư chống hai đầu gối đứng lên…… Nào có bóng dáng của bị liệt?
Lệ Tri đi theo sau, dùng ống tay áo hơi sạch lau vết bùn trên mặt. Vừa mới tìm được đường sống trong chỗ chết, đến bây giờ tim nàng vẫn còn đập thình thịch.
Hai người dọc theo con đường nhỏ đi về phía trước, truy tìm dấu chân trên con đường lầy lội.
Đường nhỏ uốn lượn quanh co, thời điểm mặt trời lặn xuống núi, cả hai cuối cùng cũng đến được đáy cốc.
Tạ Lan Tư nhìn bầu trời mờ tối, đề nghị tìm một sơn động qua đêm. Hai người chia nhau tìm một lúc, Lệ Tri trở về tay không, may mắn là Tạ Lan Tư đã tìm được một sơn động có thể qua đêm.
Nàng đi theo Tạ Lan Tư đến đó, mới phát hiện sơn động mà hắn nói chỉ là một vách núi trũng, nhưng dù nói thế nào, nó cũng là một nơi tránh gió.
Xung quanh đều là rừng cây, không thiếu củi đốt.
Lửa rất nhanh được đốt lên.
Lệ Tri biết cách đánh lửa bằng cách dùng hai thanh gỗ đánh mạnh vào nhau và nàng cũng biết cách phân biệt đá lửa, nhưng nàng rất ngạc nhiên khi Tạ Lan Tư cũng rất quen thuộc với việc đánh lửa này, có vẻ như đây không phải là lần đầu tiên hắn làm.
Sau khi đốt lửa xong, hai người mỗi người một bên, quay lưng về phía nhau, rồi cởi bỏ bộ quần áo ướt sũng ra để hong khô.
Lúc này, cuối cùng cũng có cơ hội trò chuyện.
Lệ Tri hỏi một câu mà nàng đã kiềm chế từ lâu:
“Chân của Điện Hạ tốt lên lúc nào vậy?”
Sau lưng không truyền đến câu trả lời của Tạ Lan Tư, vì vậy Lệ Tri lập tức đoán ra một khả năng khác.
“Ngay từ lúc đầu, Điện Hạ đã không hề bị liệt.” Nàng dùng giọng điệu chắc chắn nói.
Sự im lặng của Tạ Lan Tư xác nhận suy đoán của nàng, Lệ Tri cũng không cảm thấy tức giận, nàng chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng được …. Nàng tận mắt nhìn thấy cây kim bạc kia đâm sâu vào đầu gối của Tạ Lan Tư, làm sao hắn có thể im lặng, ngay cả nét mặt cũng không có gì thay đổi?
Chẳng lẽ, đại phu sơn dã kia cũng là đồng bọn của hắn?
Lệ Tri lập tức bác bỏ khả năng này.
“Tại sao Điện Hạ phải làm như vậy?” Lệ Tri hỏi.