Vừa kéo Tạ Lan Tư đi dạo đi, Lệ Tri vừa thu thập các loại rau dại ăn được.
Nàng đem rau dại vừa hái bỏ vào chiếc túi được làm lại từ một y phục rách giấu trong áo khoác, nhân lúc không có ai chú ý, nàng sẽ lợi dụng lúc nấu thuốc để nấu canh rau dại.
Hai người phải chắp vá lung tung để vượt qua mùa đông.
Cùng gian khổ, nương tựa vào nhau xem ra cũng không quá khó khăn.
“Điện Hạ, ngươi xem đó là cái gì?” Lệ Tri đột nhiên dừng lại, chỉ vào một gốc cây.
Nàng trừng lớn hai mắt, nghi rằng mình đã đói đến mức sinh ra ảo giác.
Theo hướng ngón tay của nàng, Tạ Lan Tư nhìn thấy những chiếc dù lớn lớn nhỏ nhỏ.
“Cây nấm” Tạ Lan Tư nói.
Lệ Tri kéo Tạ Lan Tư đến gần đại thụ, ngồi xổm xuống mở to mắt quan sát.
Những cây nấm này có cao có thấp, có loại màu trắng nhạt, có loại màu vàng nhạt, cái dù trên đầu cũng có loại lớn, loại nhỏ. Lệ Tri cố gắng tìm loại mà nàng đã từng nhìn thấy trên bàn ăn, nhưng chúng hoàn toàn khác nhau hoặc chỉ có một chút ít điểm tương đồng, Lệ Tri không biết có nấm ăn được trong số này không.
Để an toàn, tốt nhất là không nên ăn.
Lý trí của Lệ Tri vẫn còn, nhưng khi nghĩ đến món súp nấm thơm ngon, nàng vẫn không khỏi cảm thấy ngứa ngáy.
“Điện Hạ nói gì đi?” Lệ Tri quay đầu nhìn Tạ Lan Tư đang ngồi trên mộc khiêu.
Tạ Lan Tư cau mày: “Ta thà ăn canh rau dại.”
“Cũng đúng.”
Lệ Tri quyết định nghe lời Tạ Lan Tư và kéo hắn ra khỏi khu rừng nấm dưới gốc cây.
Đáng tiếc… Nàng xem nhiều tạp thư như vậy, tại sao không có một quyển nào dạy cách nhận biết nấm độc chứ!
Lệ Tri hối hận không thôi, và khi trở lại xe ngựa, nàng vẫn thỉnh thoảng nhớ đến đám nấm màu mỡ đó.
Sau khi mặt trời lặn hoàn toàn, ánh trăng leo lên bầu trời.
Đám người lưu vong chia tốp năm tốp ba vào rừng đi vệ sinh, Lệ Tri nằm bên cửa sổ nhìn theo, đoán xem có ai tìm thấy rừng nấm không. Không bao lâu sau, trong rừng vang lên tiếng kêu kinh hỉ, hai chữ “cây nấm” khiến những người xung quanh như ong vỡ tổ chạy tới.
Lệ Tri quay đầu nhìn Tạ Lan Tư:
“Điện Hạ, có người phát hiện rừng nấm rồi.”
Tạ Lan Tư dựa vào thành xe, ôm một cuốn bản thảo, thờ ơ đáp một tiếng.
“Điện Hạ đang xem cái gì vậy?” Lệ Tri đến gần.
Nàng lật mặt trước của cuốn sách và thấy ba chữ viết tay Đạo Đức Kinh.
Lệ Tri lập tức buông trang sách ra, như thể nhìn thấy hồng thủy mãnh thú. Tạ Lan Tư nhìn thoáng qua đã nhìn ra lý do, liếc nhìn nàng và hỏi:
“Không thích xem?”
Vẻ mặt Lệ Tri đau khổ.
Tạ Lan Tư cười khẽ một tiếng: “Ta cũng không thích xem.”
“Vậy sao ngài còn xem?” Lệ Tri hỏi.
“Gϊếŧ thời gian.” Tạ Lan Tư nói, “Dù sao cũng không có việc gì làm.”
Lệ Tri thầm nghĩ dù nàng không có việc gì làm cũng sẽ không đọc những cuốn sách buồn ngủ như vậy.
Nàmg nằm sấp bên khung cửa sổ bằng gỗ, tiếp tục ngẩn người vì buồn chán.
Một lúc sau, mọi người lần lượt chạy ra khỏi rừng, trên tay ít nhiều cũng cầm một chút nấm. Lệ Tri còn nhìn thấy người Lệ Gia, Trịnh Thị và Lệ Tấn Chi vội vã ra khỏi rừng, ngực căng phồng, lờ mờ có thể thấy hình dáng của cây nấm. Vương Thị và Lệ Huệ Trực cũng có nấm trong tay, Lệ Huệ Trực rất phấn khích, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nụ cười.
Khi Vương Thị sắp đi ngang qua xe ngựa, Lệ Tri muốn nhắc nhở bà rằng nấm có thể có độc. Nhưng sau khi nhận thấy ánh mắt của nàng, Vương Thị đã giấu hai tay cầm nấm ra sau lưng và đi đường vòng nhanh qua xe ngựa.
“Họ sẽ không nghe lời ngươi” Tạ Lan Tư nói.
Sao Lệ Tri không biết?
Những người đói khát sẽ không từ bỏ món ngon mà họ có chỉ vì một vài suy đoán vô căn cứ.
Không lâu sau, nồi nước được dựng lên.
Người lưu vong chưa bao giờ đoàn kết như vậy, ai có nồi hiến nồi, ai có muối hiến muối, ai có nấm hiến nấm, mọi người quây quần bên chiếc nồi nhỏ, không ngừng nuốt nước miếng.