Tuy nhiên, khi trên người chỉ còn lại một chiếc áo khoác đang đắp, Tạ Lan Tư vẫn không thể cử động cơ thể được.
Hai chân của hắn dường như vẫn chưa tỉnh, dù hắn có đánh thế nào nó cũng không có phản ứng. Thấy sắc mặt Tạ Lan Tư trắng bệch, lực hắn đánh lên chân càng ngày càng mạnh, Lệ Tri gắt gao nắm chặt hai tay của hắn, khẩn cầu:
“Điện Hạ đừng nóng vội, có thể ngài vẫn chưa hoàn toàn bình phục. Ta lập tức đi tìm Chân trường giải, nhờ hắn tìm đại phu cho ngài.”
Thấy Tạ Lan Tư ngừng đánh lên chân, Lệ Tri định nhanh chóng rời khỏi xe ngựa.
“… Mặc áo ngoài của ngươi vào.” Âm thanh Tạ Lan Tư đè nén và kiềm chế.
Nếu cứ mặc trung y ra ngoài như vậy, nói không chừng sẽ có những lời đàm tiếu. Lệ Tri vội vàng mặc áo ngoài vào, vén màn gấm nhảy xuống.
“Chân trường giải!” Nàng hét lên.
Chân Điều ở cách đó không xa, nghe được tiếng gọi của nàng, biết Tạ Lan Tư đã xảy ra chuyện, vội vàng chạy tới.
“Có chuyện gì?”
Lệ Tri nói với hắn về bệnh trạng của Tạ Lan Tư, vẻ mặt của Chân Điều trở nên khó coi, hắn trèo lên xe ngựa để kiểm tra hai chân của Tạ Lan Tư.
“…Điện Hạ, thất lễ.”
Sau khi Chân Điều tạ lỗi, hắn ẳm Tạ Lan Tư đến ngồi lên băng ghế trong xe, sau đó gõ nhẹ vào đầu gối trái và phải của Tạ Lan Tư, như thể chờ đợi phản ứng nào đó, vừa gõ, hắn vừa nhìn Tạ Lan Tư.
Tạ Lan Tư nhìn Chân Điều, và Lệ Tri cũng nhìn Chân Điều.
Hai đầu gối bị gõ mấy lần nhưng không có chuyện gì xảy ra.
Sắc mặt Chân Điều càng ngày càng trầm.
“Chân trường giải, chân của ta bị sao vậy?” Tạ Lan Tư hỏi.
“… Điện Hạ, ty chức cũng không biết là chuyện gì xảy ra. Hay là chờ đại phu xem xong rồi hãy nói.” Chân Điều tránh đi ánh mắt của Tạ Lan Tư.
Sau khi Chân Điều xuống xe, hắn kêu Lệ Tri tiếp tục ở lại trong xe để chăm sóc Tạ Lan Tư.
Thật ra, sắc mặt của Chân Điều cộng với nhiều lần gõ vào đầu gối của Tạ Lan Tư đã khiến Lệ Tri đoán được chuyện gì đã xảy ra…
Hai chân của Tạ Lan Tư bị liệt rồi.
Nàng tin rằng Tạ Lan Tư, người đang ngồi trên băng ghế và nhìn ra ngoài cửa sổ mà không nói lời nào, cũng có cùng suy đoán với nàng.
Nhưng trước khi đại phu chính thức xác nhận, ai cũng không nói ra câu kia.
Lúc chạng vạng tối, Chân Điều trở lại xe ngựa với một đại phu không nói được tiếng quan thoại. Đại phu lấy ra một túi đầy kim bạc dài bằng ngón tay, và đâm vào các huyệt vị gần đầu gối của Tạ Lan Tư.
Tác động của hình ảnh này mạnh đến nỗi ngay cả Lệ Tri cũng cảm thấy đau âm ỉ ở đầu gối.
Đại phu nhìn Tạ Lan Tư, ra hiệu và nói: “Có cảm giác gì không?”
Sắc mặt Tạ Lan Tư tái nhợt dựa vào thành xe, vô lực lắc đầu.
Đại phu châm các huyệt vị khác trên chân, nhưng Tạ Lan Tư vẫn không có cảm giác gì.
Cuối cùng, túi kim tiêm đầy kim bạc được đặt trước mặt Lệ Tri và Chân Điều. Đại phu lắc đầu, tỏ vẻ bất lực.
“... Tại hạ chỉ có thể đoán đây là di chứng lưu lại của bệnh sốt.”
“Có chữa được không?” Tạ Lan Tư ở trước mặt Lệ Tri và Chân Điều hỏi.
Thần sắc đại phu khó xử, nói vài câu an ủi chính đáng. Có thể thấy rằng, ông ta không ôm hy vọng đối với việc khôi phục hai chân của Tạ Lan Tư.
Sau khi Chân Điều tiễn đại phu xuống xe, Lệ Tri vẫn ở lại.
Nàng đang suy nghĩ nên nói gì để an ủi Tạ Lan Tư, thì hắn đột nhiên nói: “Ta muốn đi vệ sinh.”
“Cái gì?”
Lệ Tri ngây ngẩn cả người.
Tạ Lan Tư quay đầu lại, ánh mắt từ trong hư không dời đến trên mặt Lệ Tri. Hắn gằn từng chữ nói:
“….Ta muốn đi vệ sinh.”
Lệ Tri cuối cùng cũng phục hồi tinh thần, hai chân hắn không thể nhúc nhích, lại hai ngày hai đêm không đi đại tiểu tiện, ngay cả thần tiên cũng không nhịn được.
Nếu hắn không nghẹn đến cực hạn, e rằng Tạ Lan Tư cũng sẽ không mở miệng nói ra yêu cầu này với nàng.