Nàng tin chắc rằng hắn sẽ không dễ dàng bị bệnh tật đánh gục như vậy.
Đêm đó, Lệ Tri ngủ chập chờn như thường lệ, và khi nàng tỉnh dậy giữa chừng, nàng theo thói quen dò xét hơi thở của Tạ Lan Tư.
Không khí lạnh băng khiến nàng bật dậy ngay lập tức.
Sau khi đến gần, nàng thử thăm dò hơi thở lại một lần nữa, nhưng vẫn không cảm thấy hơi nóng.
Màu đỏ trên gương mặt của thiếu niên đã biến mất, thay vào đó là vẻ nhợt nhạt như ánh trăng, Lệ Tri chạm vào nhiệt độ cơ thể hắn, nó gần như lạnh giống không khí.
Nếu không phải l*иg ng.ực yếu ớt của hắn vẫn còn phập phồng, Lệ Tri suýt chút nữa đã cho rằng người nằm trên xe là người chết.
“Điện Hạ? Điện Hạ!” Lệ Tri nhỏ giọng kêu, Tạ Lan Tư đã hôn mê bất tỉnh.
Nàng áp lòng bàn tay vào mặt hắn, cố gắng làm ấm cơ thể hắn. Dường như có tác dụng, hàng mi rũ xuống của Tạ Lan Tư run lên như bị đánh thức.
Được khích lệ, Lệ Tri lấy tất cả quần áo dày nặng ra khỏi rương, trải chúng lên người Tạ Lan Tư từng lớp một.
Ngay cả khi bị Trịnh Cung quất roi, Lệ Tri cũng không cảm thấy trái tim mình bị siết chặt như bây giờ.
Nếu hắn chết, những gì nàng làm trước đây có ý nghĩa gì?
Vô luận như thế nào, hắn nhất định không được chết!
Màn đêm rút đi, bầu trời trở nên sáng hơn một chút.
Mặt trời buổi sáng màu đỏ cam chiếu vào xe ngựa qua cửa sổ giấy, Tạ Lan Tư dần dần tỉnh lại trong tia sáng yếu ớt.
Hắn vươn tay, vô thức che đi ánh nắng đang chiếu thẳng vào mắt mình.
Ý thức của hắn có chút mơ hồ, tầm mắt quay cuồng làm cho hắn không phân biệt được phương hướng, trong lúc nhất thời, hắn còn tưởng rằng mình đã trở lại Hồ Tâm Lâu ở Đông Cung.
Tạ Lan Tư cảm thấy cơ thể mình nặng nề lạ thường, lúc đầu hắn còn tưởng là do mình bị bệnh, cho đến khi tầm mắt của hắn chạm vào chiếc áo khoác và các loại quần áo khác đang đắp lên người hắn… hầu hết những thứ có thể đắp được trong rương quần áo đều ở đây.
Đằng sau đống quần áo như ngọn núi nhỏ là một thân ảnh đang nhắm mắt nghỉ ngơi bên bức màn gấm.
Nàng dùng mấy bộ quần áo mỏng và cả áo ngoài của mình để gia cố màn gấm, đem tất cả hàn phong ngăn sau lưng bức màn dày, bản thân nàng lại chỉ mặc mỗi trung y mỏng manh, cuộn mình ngồi ở cửa.
Ngay khi Tạ Lan Tư vừa cử động tay, cố gắng đẩy núi quần áo nặng nề trên người ra, thì thiếu nữ ngồi ở cửa đột nhiên mở mắt.
Nàng căn bản không ngủ.
“Điện Hạ!” Lệ Tri thốt lên.
Như thể lần đầu tiên học nói, Tạ Lan Tư hỏi ngắt quãng:
“… Ta đã hôn mê bao lâu rồi?”
“Đã gần ba ngày rồi.” Lệ Tri nói: “Đại phu nói chỉ cần hết sốt thì sẽ có chuyển biến, hôm qua ngài vừa hạ sốt, hôm nay quả nhiên đã tỉnh dậy.”
Giọng hắn vô cùng khàn, Lệ Tri cầm ấm nước rót một cốc nước sạch, đồng thời chủ động đỡ Tạ Lan Tư dậy đút nước cho hắn như lúc trước.
Sự khác biệt so với trước đây là bây giờ Tạ Lan Tư rất tỉnh táo.
Lúc Lệ Tri nâng hắn dậy, nàng cảm nhận được sự kháng cự rõ ràng.
Nàng thức thời để tự hắn dựa người vào thành xe, chỉ đưa chén nước đến bên miệng Tạ Lan Tư, nhưng hắn lại nghiêng đầu tránh chén nước ấy.
“Nước này ta đã uống thử rồi, chỉ là nước suối thôi.” Lệ Tri nói thêm.
Tạ Lan Tư nhìn nàng, như thể ngạc nhiên khi nàng biết hắn đang lo lắng điều gì, hoặc là đang cân nhắc xem lời nói của nàng có đáng tin hay không, một lúc sau, hắn cuối cùng cũng mở miệng ra để Lệ Tri đút nước cho hắn.
Có lẽ là rất khát, nên khi Tạ Lan Tư uống xong chén nước đầu tiên, hắn không từ chối chén thứ hai mà Lệ Tri đưa tới nữa. Mãi đến lúc uống hết ba chén nước, hắn mới đẩy chén ra, yếu ớt nói:
“Làm phiền Lệ cô nương dời đống quần áo này ra, ta không cử động được.”
Lệ Tri liền nhanh chóng xếp núi quần áo ngay ngắn vào rương.