Tám vỏ sò được kết nối thành chuỗi bằng sợi chỉ đỏ, ở trong nước, chúng khôi phục lại vẻ sáng bóng ngày xưa, ánh sáng ấy óng ánh chói lọi.
Hắn kịch liệt giãy giụa, miệng và mũi trào ra rất nhiều bọt nước, hắn khua tay vung vẩy đẩy ra từng trận sóng nước. Trong làn nước đen ngòm quay cuồng, hắn nhìn thấy tảng đá lớn được thiếu nữ thả rơi từ từ xuống đáy hồ tối đen.
Mặt nước dần dần phẳng lặng.
Lệ Tri cởi dây thừng được thắt từ cây thủy sinh quanh eo nàng xuống rồi buộc vào chân Trịnh Cung.
Cuối cùng nhìn về hướng thi thể chìm xuống đáy hồ, Lệ Tri đong đưa tứ chi bơi về phía trước.
Sau tiếng nước vỡ ào ào, Lệ Tri ngoi đầu lên, tham lam hít thở làn không khí ngọt ngào.
Sau khi giảm bớt tình trạng khó thở do thiếu dưỡng khí, Lệ Tri bơi về phía bờ.
Chỉ một bước.
Một đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm nàng.
Lệ Tri nhìn vào đôi mắt vừa bình tĩnh vừa tìm tòi nghiên cứu này, liền nhận ra rằng hắn đã biết chuyện gì đã xảy ra trong hồ nước.
Nàng nhìn hắn, một lúc sau, nghiêng đầu cười với vẻ ngây thơ của hài đồng.
“Điện Hạ muốn vạch trần ta sao?” Lệ Tri nhẹ giọng hỏi.
Bầu trời màu xanh ngọc bích đầy sao, mặt hồ lặng lẽ tỏa sáng, cỏ xanh lau sậy chen chúc với nhau, thiếu nữ ẩn mình trong hồ, mái tóc đen dày bồng bềnh trong nước, bờ vai trắng nõn như ẩn như hiện, giống như thủy yêu mê hoặc lòng người trong những câu truyện liêu trai.
“... Ngươi sợ sao?” Tạ Lan Tư hỏi lại một câu.
Lệ Tri nở nụ cười.
Vào cái ngày nàng chỉ còn lại hai bàn tay trắng, nàng đã vứt bỏ tất cả sợ hãi rồi.
“Ngày thứ đệ của Điện Hạ chết” Nàng nói, “Điện Hạ có sợ không?”
Nàng đắm mình trong hồ nước, nhìn thẳng vào Tạ Lan Tư trên bờ.
Nàng nhìn thấy, bên môi hắn nở một nụ cười bí ẩn.
Thần sắc Chân Điều đầy lo lắng, đám đoản giải còn lại hai mặt nhìn nhau.
Mặt trời đã lên ba sào, lẽ ra đội ngũ phải lên đường như thường lệ, nhưng bây giờ mọi người vẫn đang mắc kẹt trong ốc đảo.
Chỉ có một nguyên nhân, Trịnh Cung, người trực đêm qua, sáng nay đã mất tích.
“Hay là đi tìm trong ốc đảo một lần nữa?” Một đoản giải đề nghị.
“Ta đã tìm bốn năm lần rồi, nhưng thật sự không có.” Một tên đoản giải khác lắc đầu.
“Một người sống sờ sờ không thể cứ biến mất như vậy được.” Chân Điều tức giận nói: “Triệu tập tất cả những người lưu đày lại đây, ta muốn thẩm vấn từng người một!”
Chỉ có một trăm năm mươi người còn sống trong số ba trăm bốn mươi người rời khỏi Kinh Đô, nhưng nếu chỉ dựa vào một mình Chân Điều thì không thể thẩm vấn hết được. Cho nên Chân Điều chọn thêm hai tên đoản giải kỹ tính khác để tham gia điều tra thẩm vấn.
Mối nghi ngờ chính của Chân Điều là những người có ân oán với Trịnh Cung, nhóm người này hắn sẽ đích thân thẩm vấn.
Khi đến lượt Lệ Tri, Chân Điều nhìn nàng nhiều hơn một chút và nhận ra nàng là người đã ngăn đón xe ngựa để cầu cứu.
“Đêm qua ngươi làm gì?” Chân Điều hỏi.
“Ta giúp Chu di nương trông nom hai hài tử của bà ấy, để di nương yên tâm đi tắm hồ.” Lệ Tri nói, “Sau khi Chu di nương trở về, ta cùng ba người bọn họ ngắm sao. Đêm qua, Giác Tú hiện ra, ta đã chỉ cho đệ đệ và muội muội cái gì gọi là Giác Tú.
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó, Chu di nương hát ru hai đứa nhỏ ngủ. Bất tri bất giác ta cũng ngủ luôn. Khi tỉnh lại đã là buổi sáng rồi.”
“Ngươi nói ba người này, đều ngủ trước ngươi?”
“Hồi đại nhân, đúng vậy.”
“Nói cách khác, không có ai có thể chứng minh ngươi ngủ thật hay ngủ giả?” Chân Điều híp mắt, nghi hoặc nhìn thiếu nữ trước mặt.
Không đeo gông xiềng, tức là còn chưa tới mười sáu tuổi, chẳng lẽ một thiếu nữ yếu ớt như vậy lại là thủ phạm khiến Trịnh Cung mất tích?
“Đại nhân, có người làm chứng cho nàng ta.” Lúc này một đoản giải đi tới, “Một tiểu cô nương tên Lệ Từ Ân nói đây là tỷ tỷ cùng cha khác mẹ của nàng. Đêm qua, tiếng ngáy bên cạnh làm nàng ngủ không được nên tỉnh dậy vài lần, và thấy Lệ Tri luôn ở bên người nàng.”