Chương 24

“….”

“Nếu đêm đó….người ngủ với nàng ấy là ta…”

Sự hối hận như ngọn lửa cháy bỏng dâng lên trong cơ thể của Lệ Tri, khiến nàng suýt nữa không kìm được r.ên rỉ. Nàng cắn chặt môi, yên lặng để lửa đốt cháy trái tim mình.

Nếu đêm đó, nàng không ngủ say như vậy.

Vô số lần trong đêm đen không ngủ được, nàng nhìn chằm chằm vào hư không, suy nghĩ câu nói này.

Nàng không dám ngủ nữa, sau này còn trở nên sợ hãi giấc ngủ, chỉ có thể mở to mắt cả đêm. Nàng sợ ngủ quên sẽ mất đi thứ gì đó, càng sợ khi ngủ mơ sẽ nhìn thấy biểu cảm cuối cũng trước khi chết của muội muội song sinh.

Sợ hãi, tuyệt vọng, cô đơn và bất lực.

Dưới thân muội ấy là những vũng máu lớn, máu thấm ướt cả áo ngủ bằng gấm, dọc theo góc chăn nhỏ xuống dưới chân.

Là máu của muội muội nàng.

Nàng yêu muội ấy biết bao, nhưng giờ đây khi nghe thấy tên muội ấy, nghĩ đến giọng nói và nụ cười của muội ấy, tâm hồn nàng sẽ tan nát trong đau đớn.

Nàng không dám nhớ lại quá khứ.

Mỗi lúc như thế này, nàng đều hận mình ngu ngốc, hận mình chậm chạp, hận không thể cũng đem mình ra ăn thịt cho đến chết.

“Nhưng kỳ thật…” Lệ Hương nói: “Ta biết rõ… Ta chỉ đang giận lây sang ngươi. Cái chết của Lệ Hạ… Không thể trách ngươi.”

“…”

“Lệ Hạ… Khỏe mạnh như vậy. Lúc leo cây với ta, còn leo nhanh hơn ta…nàng ấy khỏe mạnh như vậy…chưa từng sinh bệnh, làm sao có thể đột nhiên…chảy máu mà chết…” Lệ Hương lộ ra một tia mê mang. “Cái chết của Lệ Hạ…rõ ràng có kỳ quặc, có ẩn tình….vậy mà, phụ thân, huynh trưởng… Tất cả mọi người đều úp úp mở mở….”

Lệ Tri v.uốt ve đầu thứ muội, trong mắt có hào quang chập chờn như sóng nước.

Nàng nói với giọng cực kỳ lạnh lùng, điềm tĩnh:

“Ta sẽ không để muội ấy chết vô ích.”

Lệ Hương kinh ngạc nhìn nàng với đôi mắt ngấn lệ.

“Ta cam đoan với ngươi.” Lệ Tri nói: “Đợi ngươi khỏe lại, chúng ta cùng nhau làm rõ chuyện này.”

“Ta còn có thể khỏe lại sao?” Lệ Hương hỏi.

“Đương nhiên.” Lệ Tri nói: “Ngươi đã uống thuốc, đã khá hơn nhiều rồi. Chờ ngủ thêm một đêm, ngày mai liền có thể hoạt bát trở lại.”

Lệ Hương bán tín bán nghi, đôi mắt mệt mỏi dần rũ xuống.

“Ngày mai… Ngươi nhất định phải đánh thức ta.”

“….Được.”

Trong đêm lạnh, tuyết mịn tung bay.

Trên vùng đất hoang vu có vài thân cây trơ trọi, khi gió thổi qua, những chiếc lá khô héo úa đột nhiên rơi xuống, bay vào hư không…

Giống như một con chim đã thoát khỏi sự trói buộc, một lần nữa lấy lại được tự do.

Sáng sớm hôm sau, trên người Lệ Tri có một lớp tuyết mỏng rơi xuống, nhưng thân thể đã cứng đờ của Lệ Hương lại không bị một bông tuyết nào làm vấy bẩn.

Tiếng khóc của Trịnh Thị rung vang đất trời, nhưng Lệ Hương vẫn không tỉnh dậy sau giấc ngủ say.

Chết trên đường lưu vong, ngay cả việc đưa linh hồn trở về quê cũ cũng là một hy vọng xa vời.

Mười lăm năm tình tỷ muội, điều mà Lệ Tri có thể làm bây giờ là đào hố càng sâu càng tốt, để sài lang không thể lôi thi thể muội muội ra ngoài. Thần Đan ngửi thi thể của Lệ Hương, rồi dùng hai chân trước giúp Lệ Tri đào hố.

Lệ Tri cẩn thận đặt Lệ Hương xuống hố bằng những ngón tay đầy máu, Lệ Hương chắc chắn là đã quá mệt mỏi nên muội ấy mới ngủ say như vậy. Nàng muốn đảm bảo rằng sẽ không có ai tới làm phiền muội ấy nữa.

Lệ Tri ghé sát vào khuôn mặt lạnh như băng của thứ muội, như ôm mà cũng như đang thủ thỉ. Trịnh Cung không ngừng thúc giục, hắn đồng ý an táng di thể trong thời gian một nén nhang, một chiếc trà cũng không muốn chờ lâu.

Cuối cùng, Lệ Tri đứng dậy rời khỏi Lệ Hương, đất vàng trên mặt nàng loang lỗ vệt nước mắt, nhưng đôi mắt nàng lại sáng như đèn l*иg trong Tết Nguyên Tiêu, đau buồn đã biến mất, chỉ còn lại sự kiên cường cứng cỏi.

Nắm đất cuối cùng phủ lên mộ địa che đi tân sinh của một người, Lệ Tri nhặt mười lăm viên đá có hình thù kỳ lạ, các đầu nhọn của chúng cắm sâu vào đất vàng.