“Cầu Điện Hạ khai ân, cứu muội muội ta một mạng!”
Trịnh Cung sửng sốt, theo bản năng ngừng đao lại.
Mọi người nhìn Lệ Trí đang quỳ trên mặt đất, sau đó nhìn chiếc xe ngựa đang chậm rãi đi tới.
Hàn phong trong núi gào thét thấu xương, chuông gió ở bốn góc xe ngựa đồng loạt phát ra âm thanh. Bức màn gấm phía sau lắc lư theo xe ngựa xóc nảy, mơ hồ có thể thấy được một mảnh màu xám tro.
Lệ Tri dập đầu thật mạnh xuống mặt đất đầy sỏi đá và cỏ dại, mỗi lần cúi xuống, nàng đều hét lên:
“Cầu Điện Hạ khai ân, cứu muội muội ta một mạng!”
Lệ Tri như không nhìn thấy những ánh mắt khác thường xung quanh, cũng như không nghe thấy những tiếng thì thầm bàn tán của mọi người. Nàng kiên định dập đầu, như thể những viên đá sắc nhọn trên mặt đất không tồn tại, và trong đôi mắt kiên cường, trầm tĩnh ấy, chỉ có chiếc xe ngựa theo gió mà đến.
“Ngươi đang làm gì đó? Quấy rầy Hoàng Tôn là tử tội!” Chân Điều đi phía sau xe ngựa nhíu mày.
Trịnh Cung sợ đến mức quất lên người Lệ Tri một roi.
“Còn không mau cút đi! Bớt lo chuyện bao đồng, nếu không ta tiễn ngươi đi trước!”
Vết thương vừa mới lành, bây giờ lại tét ra lần nữa, Lệ Tri mặt không đổi sắc cúi thấp người xuống, nặng nề dập đầu.
“Cầu Điện Hạ khai ân, cứu muội muội ta một mạng!”
Âm thanh vang dội và mạnh mẽ được gió mang đi rất xa, bất tri bất giác, toàn bộ đội ngũ lưu vong đều dừng lại.
Trán Lệ Chi đã tê dại, chỉ còn lại cảm giác nóng rát. Nhưng ánh mắt của nàng lại trong suốt, cho dù Trịnh Cung tức giận đến mức giơ bội đao về phía nàng, nàng cũng không dao động.
Nàng có lòng tin, vô luận Tạ Lan Tư có nguyện ý hay không, lần này, hắn nhất định sẽ giúp nàng một tay.
Ngay khi bội đao sắp rơi xuống, giọng nói điềm tĩnh của Tạ Lan Tư từ trong xe ngựa truyền đến.
“Để nàng lên đây đi!”
Không chờ Chân Điều và Trịnh Cung phản ứng, Lệ Tri đã lập tức dập đầu cảm tạ:
“Đa tạ Điện Hạ cứu mạng!”
Lệ Tri nâng Lệ Hương đang nằm trên mặt đất lên, một mình nàng không thể chống đỡ toàn bộ trọng lượng, nên nàng nói với Lệ Tấn Chi còn đang sững sờ bênh cạnh: “Thỉnh cầu đại ca giúp muội một tay.”
Lúc này Lệ Tấn Chi mới hoàn hồn, vội vàng đỡ Lệ Hương lên.
Lệ Tri đặt Lệ Hương ở phía trước xe ngựa, nha dịch đánh xe miễn cưỡng ngồi dịch ra ngoài một chút. Tuy rằng vẫn phải chịu nắng chịu gió, nhưng may mắn, không phải chịu đựng những khó khăn khi đi bộ đường dài.
Lệ Tri đứng bên cạnh cỗ xe, nói với bóng người trong ô cửa sổ bằng gỗ:
“Ân đức của Điện Hạ, Lệ Tri suốt đời không quên. Nếu có cơ hội, Ta sẽ bất chấp xông pha khói lửa để báo đáp.”
Bên trong cửa sổ lặng yên không một tiếng động.
Trong tiếng đánh chửi của nha dịch, đội ngũ lưu vong lần nữa uốn lượn mà đi.
Dần dần, trong cái giá rét khắc nghiệt, mặt trời yếu ớt bò lên không trung. Ánh nắng ảm đạm xuyên qua núi rừng, chỉ còn lại một mảnh ảo ảnh lay động.
Đội ngũ lưu vong kiềm nén và yên tĩnh, chậm chạp tiến về phía trước.
Cho dù tay chân có đau nhức, và chảy máu vì lạnh, cho dù bụng đói đến trống rỗng, tầm mắt mơ hồ. Tất cả mọi người đều liều mạng tiến về phía trước.
Đi theo phương hướng của sự sống.
Mặt trời yếu ớt đang cố gắng leo lên, nhưng cơn gió mùa đông lại đang cố thổi nó xuống.
Khi mặt trời lặn xuống sơn cốc, màn đêm cũng liền đi tới.
Dòng người vừa ra khỏi rừng, liền hạ trại ở một nơi hoang dã. Không có rừng cây che đậy, hàn phong càng trở nên kinh khủng. Đã vậy, bầu trời còn lác đác rơi xuống những bông tuyết trắng tinh lạnh giá.
Đám người lưu vong cố hết sức chen chúc quanh đống lửa.
Ngọn lửa lúc sáng lúc tối giữa nơi hoang địa, giống như là vận mệnh của mỗi người nơi đây.
Nha dịch đánh xe cũng đã đi sưởi ấm bên cạnh đống lửa, Lệ Tri ngồi ở đầu xe, Thần Đan ngồi xổm dưới xe. Trước tiên nàng kiểm tra tình trạng của Lệ Hương, sau đó chia cái bánh cực nhỏ mà nàng vừa lấy được ra làm hai phần.