Trời đông giá rét. Trong mỗi trận gió đều như ẩn chứa trăm triệu ngân châm.
Tất cả mọi người đều quấn chặt lấy mình trong chiếc áo vải mỏng manh, chỉ có Lệ Hương là dường như không cảm thấy lạnh, mặc cho gió rét tùy ý lùa vào ống tay áo.
Những người lưu vong ở đây, sau khi bị bệnh, chỉ có thể tự cầu phúc. Cho dù giữ được một chút hơi tàn, cũng phải đối mặt với vô số ánh mắt tham lam thèm thuồng của đám người lưu vong, bọn hắn vì muốn có thêm quần áo để mặc, đều đang cầu nguyện cho người bị bệnh bên cạnh vĩnh viễn không thể mở mắt ra nữa.
Không ai có thể giúp muội ấy.
Lệ Tri không nhịn được sờ lên trán của Lệ Hương.
“…Ngươi sốt rồi.” Nàng nhíu chặt lông mày.
“Đừng chạm vào ta…” Lệ Hương hất tay nàng ta, dùng giọng điệu ác liệt cảnh cáo.
“Cho dù ngươi trách ta, cũng không nên lấy thân thể của mình ra đùa giỡn.”
Lệ Hương khinh thường cười nhạo một tiếng, sự mỉa mai thoáng qua trên khuôn mặt đỏ bừng của nàng.
“Ta lúc nào thì đùa giỡn thân thể của mình?” Nàng nói: “Cái loại thời điểm này…cái loại địa phương quỷ quái này…ngoài việc chấp nhận số phận, thì ta còn biện pháp nào?”
Lệ Hương không muốn nói thêm nữa, nàng cố gắng đứng dậy, lảo đảo quay về chỗ mẹ đẻ Trịnh Thị, Trịnh Thị chỉ liếc nhìn nàng một cái rồi quay đầu nói với chuyện với Lý Tấn Chi.
Vào ngày thứ hai, điều mà Lệ Tri lo lắng nhất đã xảy ra.
Bệnh tình của Lệ Hương nặng hơn, nửa bước cũng không đi nổi.
“Đứng lên đi!”
Ngọn roi sắc bén rơi xuống người Lệ Hương, nhưng nàng chỉ khẽ run như một mảnh vải, thậm chí không rên lên một tiếng nào.
Những người lưu vong xung quanh sợ bị liên lụy nên chỉ biết chạy về phía trước. Có vài người Lệ Gia dừng bước vì Lệ Hương, đó là mẹ đẻ của Lệ Hương, Trịnh Thị, và thứ huynh cùng mẹ với nàng ấy, Lệ Tấn Chi. Còn một người nữa là Lệ Tri.
Vương Thị kéo Lệ Huệ Trực đang định dừng lại, không cho hắn quay lại nhìn, cũng không cho hắn lên tiếng, buộc hắn phải tiếp tục bước đi.
Trịnh Cung uy hϊếp Lệ Hương vài roi nhưng không thể bắt Lệ Hương đứng dậy đi tiếp được, đành phải gọi Chân Điều đến chứng kiến cùng:
“Nàng ta đi không nổi nữa.” Trịnh Cung đặt tay lên chuôi đao.
Chân Điều tiến lên xem tình trạng của Lệ Hương, Trịnh Thị nhìn hắn đầy chờ mong. Nhưng hắn chỉ lắc đầu với Trịnh Cung rồi đi về chỗ cũ của hắn.
Tiếng khóc của Trịnh Thị vang lên, sắc mặt Lệ Tấn Chi rất khó coi, nhưng hắn cũng không thể nghĩ ra cách nào khác.
Lệ Hương nằm yên lặng trên mặt đất, đôi mắt khép hờ tan rả và trống rỗng, lông mày hơi cau lại, như đang suy nghĩ vấn đề nan giải nào đó.
Lệ Tri không biết nàng ấy có đang suy nghĩ điều gì không, thần trí của nàng có còn tồn tại trong núi non trùng điệp này không, vì khi Trịnh Cung rút thanh bội đao đã tước đoạt vô số sinh mạng ra, nàng vẫn yên lặng và mê mang.
Lệ Hương như vậy thật lạ lẫm với Lệ Tri.
Trong trí nhớ của nàng, Lệ Hương luôn là quả ớt nhỏ khiến người ta đau đầu nhất ở Lệ Phủ. Trèo cây, đào trứng chim, bắt cá chép trong ao… bất kỳ trò chơi nào nam tử chơi, nàng cũng phải thử một lần.
Lúc bị mắng, bên cạnh nàng ấy luôn có một người.
Ở Lệ Gia, hai người các nàng cùng nhau nghịch phá. Khi xảy ra chuyện, người được yêu thương là Lệ Hương sẽ che chở cho người còn lại.
Các nàng như một đôi song sinh khác, cùng nhau mạo hiểm, cùng nhau bị mắng, và cùng nhau cười ranh mãnh khi vừa bị phạt xong.
Thời gian qua đi cảnh vật thay đổi, nàng ấy chỉ còn lại một mình.
Bội đao lóe lên tia sáng lạnh nơi núi rừng hoang vu, Trịnh Cung nhổ một ngụm nước bọt xuống đất, hùng hổ đi về phía Lệ Hương.
Trịnh Thị không dám tiến lên ngăn cản, bà quỳ gối bên cạnh Lệ Hương, van xin Trịnh Cung hạ thủ lưu tình, Lệ Tấn Chi là ca ca của Lệ Hương cũng bồi thêm những câu cầu xin.
Trịnh Cung đá Lệ Tấn Chi đang cản đường ra và giơ cao bội đao của mình.