- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Theo Đuổi Phượng Loan
- Chương 2
Theo Đuổi Phượng Loan
Chương 2
“Tất cả đến đây ăn cơm!”
Một tiếng hét to phá vỡ bầu không khí chết chóc, hai gã nha dịch cầm theo thùng gỗ đựng thức ăn đi đến chỗ đám người bị lưu đày.
Một khi không tiếp được khẩu phần ăn của mình, cho dù là bị rơi xuống đất cũng sẽ có những kẻ đói khát chạy đến cướp mất.
Trên đường lưu đày, Lệ Tri đã nhiều lần nhìn thấy cảnh này.
“Cầm chắc…..”
Một thứ gì đó cứng ngắt, màu xám trắng bay về hướng Lệ Tri, đó là mộ cái bánh màn thầu bị mốc, giống như được tìm thấy trong thùng nước vo gạo nào đó, vừa nhỏ vừa cứng, còn không đủ cho một hài tử tám tuổi ăn.
Lệ Tri nhặt cái màn thầu rơi trước mặt lên, phủi nhẹ lớp bụi bẩn phía trên.
Hai gã nha dịch tiếp tục quăng ném khẩu phần ăn của một ngày cho đám người lưu đày, động tác như đang cho súc vật ăn vậy.
Có ba trăm sáu mươi người bị lưu đày, bao gồm cả Lệ Tri trong đó, tất cả những người mười sáu tuổi trở lên đều phải đeo một cái cùm gỗ nặng hai mươi lăm cân. Có hai người phụ trách áp giải đường dài, gọi là trường giải, cứ mỗi khi đến một thành trì, sẽ có bốn đến sáu người áp giải đường ngắn là đoản giải gia nhập, mãi đến thành trì kế tiếp sẽ có đoản giải khác thay ca.
Đích đến của những người bị lưu đày này sẽ căn cứ theo tội ác mà họ gây ra, tội nhẹ thì lộ trình ngắn, tội nặng thì lộ trình dài.
Trong quá trình này, chết là hợp lý, bất kể là tự nhiên chết hay không phải tự nhiên chết, thì bọn nha dịch áp giải cũng sẽ không bởi vì lúc đi có hơn ba trăm người, lúc đến chỉ còn có bảy, tám mươi người mà bị trừng phạt.
Chết, là “tổn hao” tự nhiên của tội lưu đày.
Lúc nha dịch phân phát đồ ăn, có người muốn cầu xin thức ăn nhiều một chút đều bị bọn họ không lưu tình mà đạp ngã.
Một số người ăn ngấu nghiến khẩu phần ăn của mình, nhưng ánh mắt tham lam thì lại dính chặt lên khẩu phần ăn của người khác.
Có người thì dùng răng cắn đứt cái màn thầu cứng như đá, phần còn lại thì chia cho hài tử còn nhỏ.
Lệ Tri không có khẩu vị, có lẽ là do lòng bàn chân của nàng bị đau đến tê dại.
Giày vải mang lúc rời kinh đã rách mấy chỗ, cát đá thô ráp cọ sát vô đôi chân, ngọn cỏ sắt bén cắt qua cổ chân, đôi chân vốn mềm mại bây giờ lại xuất hiện những vết chai dày và bong bóng máu, vết thương chảy máu mãi vẫn chưa thấy tốt lên.
Đã vậy nàng còn phải đối mặt với những ánh mắt không có hảo ý trong đám người lưu đày, nỗi sợ hãi với tương lai phía trước và sự tuyệt vọng chờ đợi cái chết nếu nàng đổ bệnh.
Đối với một thiếu nữ mười lăm tuổi mà mấy tháng trước vẫn còn là thiên kim tiểu thư mà nói, đây chẳng khác gì một thảm họa.
Nhưng nàng lại không phẫn nộ với tình trạng hiện giờ, cũng không bi thương, bất kể là ai nói chuyện với nàng cũng bị đôi mắt biết cười kia hấp dẫn.
Nhân lúc mọi người đang tập trung chú ý vào lương khô trên tay hoặc là thùng gỗ trong tay trưởng giải, Lệ Tri chống tay đứng lên.
Nàng hái một lá cây to xuống gói cái màn thầu cứng ngắt lại, lặng lẽ đi về chiếc xe ngựa duy nhất ở đội ngũ phía sau.
Chiếc xe ngựa lẻ loi cách xa dòng người lưu đày, dừng ở nơi hoang vu trống trải, trên đỉnh xe phủ một lớp tuyết trắng tinh.
Lệ Tri đứng trước xe ngựa, nhẹ nhàng gõ lên thành xe.
Trong xe ngựa không có tiếng vọng ra, rèm cửa cũng không nhúc nhích.
Ánh sáng dường như bị thứ gì đó xua đuổi, chậm rãi từ trên người Lệ Tri rút đi.
Thái dương yếu ớt vẫn còn trên đỉnh núi, nhưng bóng đen cường thế đã tràn xuống đáy cốc.
Mây mù vắt ngang bầu trời bị chia cắt bởi dãy núi màu xanh xám, ánh sáng ảm đạm không rõ rơi trên tấm mành gấm có hoa văn mai, trúc, tùng, những hoa văn kia dùng kim tuyến, ngân tuyến và những sợi tơ màu trắng nhạt, xanh lá mạ, xanh đá, lam nhạt, màu tím nhạt..v..v..tỉ mỉ dệt thành, trong ngày tối tăm đầy chết chóc này lộ ra sự suy sụp, đổ nát.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Theo Đuổi Phượng Loan
- Chương 2