Chương 37: 37: Địa Điểm Ngắm Sao Của Riêng Ta

Giây trước mọi người bất ngờ một thì giây sau mọi người bất ngờ mười.

Dư Nam khụy một chân xuống rồi ngồi xỏm đưa chiếc điện thoại của mình lên trước bé gái đang ngồi kế cô gái xinh đẹp kia.

Anh nhẹ nhàng từ tốn hỏi.

Không biết cô bé và anh đã trả lời những gì nhưng rồi anh đứng dậy chào cả hai rồi rời đi.

Về đến chỗ anh lên tiếng "Hạ Anh, chị cho em xin số nhé?"

Hạ Anh lập tức đứng hình nhưng nhìn thái độ kiên quyết của Dư Nam, cô lẳng lặng bấm số của mình rồi đưa lại điện thoại cho anh.

Mọi người như hiểu ra gì đó nhìn Hạ Anh suốt khiến cô ngại ngùng mà cúi mặt xuống, còn Dư Nam nhếch mép cười nhẹ rồi ngồi xuống như chưa có chuyện gì

Hạ Anh nhìn anh mà thầm chửi "Đồ đáng ghét."

Tần Hảo nhăn mặt hỏi "Cậu chưa hoàn thành thử thách mà dám ngồi xuống hả?"

Dư Nam bình thản như không có gì "Tôi đã hoàn thành rồi mà, cậu đâu nói là có xin được hay không."

Mọi người được một phen cười ra trò, Dương Khanh cười to nói "Đúng đấy, là do nhóc sơ xuất giờ trách ai."

Gia Đạt nhìn Dư Nam rồi không hiểu "Cô gái xinh đẹp hồi nãy,...!cậu quen à?"

Tần Hảo cũng thêm vào "Đúng rồi đấy, cô ấy còn cười với cậu."

Anh gật gật đầu nhẹ nhìn Hạ Anh rồi nhìn qua phía mọi người "Có quen"

Mọi người kinh ngạc miệng đều nặng ra chữ "Hả."

Dư Nam bất ngờ nhưng anh cũng nhanh chóng trả lời "Đó là họ hàng xa của tôi thôi."

Đặng Luân chẹp chẹp miệng rồi liếc nhìn Dư Nam "Hèn gì...!ban nãy nhóc ngó nghiêng tìm ai đó, là tìm cô ấy à?"

Trọng Khoa nghe vậy cũng hỏi dồn dập "Đúng rồi, nhóc biết cô ấy sẽ đến đây đúng không?"

Dư Nam cãi đầu bảo lại "Không, là tình cờ thôi."

Trọng Khoa lại hỏi tiếp "Vậy nãy cậu đứng tìm cái gì mà lâu vậy?"

Dư Nam không trả lời, ban nãy anh quả thật là tìm nhưng là tìm một cô nhóc nhỏ nào đó dễ thương để xin số, ở đấy toàn là người lớn rất ít trẻ nhỏ, vừa thấy bóng dáng của một đứa bé thì anh tiến lại gần nhưng không ngờ lại gặp người quen của mình.

Tần Hảo sang chỗ Dư Nam khoát tay "Ây sao cũng được, cô ấy là họ hàng của cậu đúng không? Làm mai cho tôi đi."

Gia Đạt kéo tay Tần Hảo ra chửi "Cậu khôn quá cơ, làm mai cho tôi mới đúng."

Dư Nam ho một tiếng rồi nói "Hai cậu đấu không nổi đâu."

Cả hai quay sang nhìn Dư Nam tỏ vẻ khó hiểu.

Dư Nam cười nhẹ rồi nói "Người đó là cô của tôi, 35 tuổi, có một chồng và một bé gái, chồng cô ấy là võ sĩ quyền anh..."

Cả hai há hốc mồm từ từ lùi ra nhìn về phía cô gái ấy đúng thật là có một người đàn ông cao to muốn gấp hai bọn họ đến đón cô ấy.

Thất vọng mà đi về chỗ còn bị đàn anh cóc cho vài cái mới chừa

Lam Chi nhìn rồi gật đầu "Công nhận, trẻ thật sự."

Mọi người đang nói chuyện vui vẻ thì Hạ Anh cảm thấy cấn cấn khó chịu, sắc mặt vô cùng khó coi khiến Lam Chi cũng chú ý đến.

"Cậu sao vậy, Hạ Anh? Cậu ổn chứ?"

"Mình...!đau bụng quá."

Mọi người nghe thấy thế thì lo lắng, Trương Hạn kêu mọi người thu dọn đồ đạt "Vậy chúng ta về thôi."

Hạ Anh không muốn mọi người vì mình mà phải bỏ lỡ việc quan trọng mà mọi người chờ đợi từ hôm trước.

Lúc còn ở trên xe đi đến nơi thì mọi người, đặc biệt là Lam Chi rất hào hứng vì nghe nói hôm nay sẽ có rất nhiều sao, cô muốn ngắm sao.

Hạ Anh tuy ôm bụng nhưng vẫn cười nhẹ "Đừng xếp"

Mọi người đều nhìn Hạ Anh, Hạ Anh biết rõ mình cần làm gì "Mọi người cứ ở lại đi, gần tới giờ rồi"

Lam Chi lo lắng cầm tay Hạ Anh "Sao được, cậu..."

Hạ Anh xoa tay trấn an Lam Chi "Đây là đau bụng thông thường thôi.

Không phải cậu mong chờ hôm nay lắm sao, ở lại đi mình bắt taxi về, nếu được thì mình sẽ đến điểm hẹn sau."

Lam Chi không nói gì, Hạ Anh nhìn mọi người rồi nhanh chóng chạy đi.

Từ quãng trường này về tới khách sạn chỉ mất 5 phút nhưng vì kẹt xe mà mất gần 10 phút mới đến nơi.

Cô vừa xuống xe liền chạy ào vào trong giải quyết.

Hình như là ăn cái gì bậy bạ khiến cô bị tàu tháo dí.

Gần nữa tiếng đồng hồ cô mới mang thân sát mệt mỏi lết ra giường mà nằm xuống.

Cô nhìn đồng hồ đã thấy trễ rồi và cũng mệt mỏi nên cô quyết định không đi nữa, Hạ Anh nhắn cho Lam Chi rồi cũng nhắm mắt chút.

Không được lâu cô lại thấy vô cùng mắc cỡ, nhớ lại thái độ ban nãy của Dư Nam khi mình nói đau bụng, tuy không biểu hiện gì hết như cô cũng rất xấu hổ vô cùng

"Mình cũng là con người, cũng cần phải giải quyết như bao người chứ"

Tiếng cốc cửa từ bên ngoài xoá tan luồng suy nghĩ của Hạ Anh.

Nhìn đồng hồ đã trễ như thế thì còn ai mà tìm đến mình, mọi người cũng đang ngắm trăng, ngắm sao hết cả rồi thì ai đang cốc cửa.

Hạ Anh nuốt nước bọt rồi từ từ đi tới cánh cửa.

Tay chân hơi đơ cứng nhưng cô vẫn hỏi ra ngoài "Ai...ai đó?"

"Là tôi"

Giọng nói quen thuộc này khiến Hạ Anh to mắt, nhanh chóng mở cửa ra.

Dư Nam đang đứng trước mặt Hạ Anh, Hạ Anh bỗng thấy ấm ấp vài phần.

Anh kéo tay Hạ Anh, khiến cô hơi bất ngờ "Đi...đi đâu vậy?"

"Đến rồi chị sẽ biết"

Dư Nam đưa Hạ Anh đến sân thượng của khách sạn, nơi đây rất cao không có vật cản gì cản trở mắt nhìn, đúng là hôm nay sao rất nhiều lại đứng nơi cao như thế mà ngắm thì thật may mắn biết bao.

"Quao, sao cậu biết nơi này"

"Tình cờ thôi"

Trong lúc Hạ Anh chạy về thì Dư Nam cảm thấy lo lắng cho cô nên khi mọi người chuẩn bị đi đến điểm ngắm sao thì Dư Nam diện cớ có việc rồi chạy về.

Trên đường giờ này rất đông vì hôm nay là có rất nhiều sao, tin này được lan truyền trên các diễn đàn, mạng xã hội.

Anh chẳng bắt được chiếc taxi nào cả đành phải chạy bộ về khách sạn, khi đến khách sạn nhìn lên trời thì thấy khách sạn này khá lí tưởng để ngắm nên anh đã xin chìa khoá của lễ tân.

Ban đầu lễ tân không cho nhưng khi anh đưa cô lễ tân một sắp tờ năm trăm ngàn thì thái độ của cô lập tức thay đổi, tươi cười mà đưa chìa khoá cho anh.

Nếu Hạ Anh để ý kĩ sẽ thấy lưng anh đã ướt đẫm mồ hôi rồi.

Hạ Anh đang vui vẻ ngắm thì nhớ tới Lam Chi "À đúng rồi, gọi mọi người đến đây ngắm mà hết xảy" Hạ Anh mò tìm chiếc điện thoại thì bất ngờ nhớ ra là cô đã để nó ở trên giường

Định quay xuống lấy thì bị Dư Nam chặn lại "Đừng."

"Hả."

"Nơi đây là tôi tìm ra, đây là địa điểm ngắm sao của riêng ta."

Hạ Anh gật đầu nhẹ rồi đứng im đối mặt nhìn Dư Nam.

Anh bất ngờ tiến lại gần Hạ Anh hơn nói nhỏ "Hôm nay là sinh nhật của tôi".