Chương 42: Ngoại truyện về Hoa Thần (2)

Lúc trước Hoa gia có một người con gái nuôi, tên là Hoa Ngưng.

Hoa Ngưng được nhận nuôi, Hoa

Thần

cũng đã bảy tuổi, anh thấy cô gái kia, vừa đen lại vừa gầy, cả người mang dáng vẻ quê mùa. Anh không rõ hành động của ba mẹ mình —— vì cớ gì mà lại nhận nuôi một con bé xấu xí như vậy.

Chẳng lẽ đây là con gái bên ngoài của ba? Đối phương nếu có cùng một nửa gien của ba,

theo

lý thuyết cũng không hẳn là xấu như vậy?

Cô bé lớn lên không đẹp, chỉ có duy nhất đôi mắt là trong suốt như thủy tinh, nhìn thấy anh lại càng sáng rọi như ánh ngọc. Hân hoan, lấy lòng, thèm muốn, như chú chó nhỏ thấy đồ ăn.

Bộ dáng mình giống miếng thịch như vậy sao? Hoa

Thần

phẫn nộ, nhưng từ nhỏ anh đã được giáo dục để không đem sự tức giận của mình biểu lộ ra ngoài, hé mắt, thấy ba mẹ thúc thúc tay mình, anh đành chào hỏi đối phương cho có lệ, đối phương lại giống như gặp được chuyện gì cao hứng lắm, kích động túm lấy tay anh.

Người này đầu óc không bình thường! Hoa

Thần

nhíu mày, cẩn thận rút tay ra khỏi móng vuốt của đối phương.

Chỉ là Hoa

Thần

không nghĩ tới, Hoa Ngưng đầu óc không bình thương này lại rất được ba mẹ yêu thích. Rõ ràng anh mới là con trai cả của Hoa gia, vậy mà có chuyện gì tốt, ba mẹ trước tiên đều nghĩ đến Hoa Ngưng rồi sau đó mới thuận tiện nhớ đến anh.

Đồ ăn vặt là vì Hoa Ngưng thích ăn, quần áo là vì Hoa Ngưng muốn mua, công viên trò chơi là vì Hoa Ngưng muốn đi, đồ chơi là vì Hoa Ngưng muốn chơi…….

Cái này cũng chưa tính, từ lúc Hoa Ngưng bước chân đến, Hoa

Thần

thường xuyên giáo huấn:

“Thần

Thần, nhìn xem Ngưng Ngưng ngoan như vậy, sao con không học tập chút đi.”

“Thần

Thần, Ngưng Ngưng ngủ rồi, con dừng chơi trò chơi điện tử nữa.”

“Tiểu

Thần, không được ức hϊếpcon gái, đi, đi xin lỗi Hoa Ngưng.”

............

Hoa

Thần

tự nhận mình là

nam

tử hán, không so đó với Hoa Ngưng, nhưng lại không ưa dược Hoa Ngưng, đối phương như cố tình không nhìn thấy anh hết kiên nhẫn, không có việc gì lại kè kè lấy anh, ở nhà còn chưa đủ, ở trường học cũng vậy.

Bọn con nít thương chọc anh: “Yêu, Hoa

Thần, đây là con dâu nuôi từ bé mà ba mẹ bạn chọn sao, nhìn thế nào cũng thấy quê mùa."

Nói đến cũng kỳ quái, tiểu nha đầu này không gọi anh là anh trai, cũng không gọi là em trai, trước giờ toàn gọi thẳng tên, lúc nào cũng

theo

sát anh. Anh đối xử tốt với cô một chút, cô liền mừng rỡ như được lên trời, anh mắng nhẹ cô vài câu, cô liền cúi đầu nhìn đất, giống như cô vợ nhỏ bị chọc tức.

Hoa

Thần

thực sự chịu không nổi.

Lúc bốn tuổi, anh xin nhảy một lớp, từ nay về sau giữ chút khoảng cách với Hoa Ngưng, nhưng mỗi lần về nhà vẫn tránh không khỏ dây dưa.

Mười một tuổi, Hoa

Thần

không để ba mẹ an bài trường học, xin vào trường công, ở tại kí túc xá, thỉnh thoảng Hoa Ngưng vẫn đến, đứng trước của lớp, gây ra không ít vụ bàn tán.

Mười bốn tuổi, Hoa

Thần

xin ra nước ngoài học trung học, đến tận đây, cuối cùng anh mới thoát khỏi Hoa Ngưng.

Học trung học xong, anh vốn định ở nước ngoài học tiếp đại học, nhưng thân thể cường tráng của ông cụ Hoa bỗng nhiên suy yếu, làm đứa cháu mà ông thương yêu nhất, Hoa

Thần

đành phải về nước tiếp tục chuyện bài vở, để có nhiều thời gian bồi ông cụ.

Ba năm trôi qua, bây giờ Hoa Ngưng cũng đã trổ mã, trở thành một thiếu nữ.

Quả nhiên con gái mười tám thay đổi, Hoa

Thần

nhìn Hoa Ngưng da thịt trắng nõn, tươi mát, củ chị tao nhã, khéo léo, thật sự rất khó đem cô liên hệ với cô bé đen đen, gầy teo trong trí nhớ của anh.

Hoa

Thần

bây giờ đã mười bảy, không còn ngây thơ như hồi bảy tuổi, anh điều tra sâu thêm một tí liền phát hiện lúc trước Hoa gia nhận nuôi Hoa Ngưng là vì có mục đích.

Biết chân tướng trong lòng anh hơi áy náy, thái độ đối với Hoa Ngưng cũng hiền hòa lên. Nhưng thay đổi này của anh, lại làm cho Hoa Ngưng bắt đầu chứng nào tật nấy.

Khi đó Hoa

Thần

là thiếu niên mười bảy tuổi, anh cũng phải qua lại với bạn gái, nhưng Hoa Ngưng lại cố tình quấn quít lấy anh, phá rối các buổi hẹn của anh, mặc kệ anh nói với nữ sinh khác cô là chị gái của anh hay anh là anh trai của cô, cô liền phản bác, nói hai người không phải người thân.

Vài ba lần, Hoa

Thần

rốt cục phát bạo: "Hoa Ngưng, có phải cô đang trả thù tôi lúc trước bắt nạt cô không?"

Hoa Ngưng ngây ngốc nhìn anh: "Bắt nạt em? Khi nào vậy?"

Được rồi, anh hoàn tàn chịu thua chỉ số thông minh của cô, đồng thời trong lòng anh đột nhiên dâng lên cảm giác bất an, không phải cô trả thù chẳng lẽ......

Hoa

Thần

nhìn Hoa Ngưng: "Cô...... Không phải là thích tôi chứ?"

Hoa Ngưng sửng sốt nhìn anh, kích động gật đầu nói: "Rốt cục anh cũng đã nhìn ra."

Hoa

Thần

cang thêm khϊếp sợ: "Hoa Ngưng, chúng ta là anh em, là anh em đó nha.”

Hoa Ngưng: "Vậy anh gọi em một tiếng ‘chị’ đi."

Loại chỉ số thông minh này, dựa vào cái gì bắt anh gọi là chị gái, Hoa

Thần

không thuận

theo.

Hoa Ngưng lại nhìn anh: "Nếu không anh gọi em một tiếng ‘em’?"

Em gái? Em gái ngu xuẩn như vậy, anh cần sao.

Thấy Hoa

Thần

không lên tiếng, Hoa Ngưng cười nhìn anh, cười đến ngốc lăng: "Anh xem, anh không chịu gọi em là ‘chị’, cũng không chịu gọi là ‘em’, chẳng lẽ không phải có tình ý với em?"

Hoa

Thần

cảm thấy hoàn toàn không thể nói lí với Hoa Ngưng, anh quyết định kiếm nhanh một người bạn gái cho cô hết hi vọng.

Mấy năm nay ba mẹ rất sủng ái Hoa Ngưng, coi cô cũng như Đại tiểu thư chính quy của Hoa gia, hơn nữa dáng người Hoa Ngưng của rất tốt, Hoa

Thần

lại muốn tìm bạn gái để đả kích cô.

Nghĩ tới nghĩ lui, đủ xinh đẹp, đủ kiêu ngạo, làm cho Hoa Ngưng lép vế, cũng chỉ có vị tiểu thư Tần gia kia.

Đêm đó, Hoa

Thần

liền gọi điện thoại hẹn Tần Lộ ở trong trường học ra.

Nhanh chóng nói vào vấn đề chính là muốn cô làm bạn gái mình, vị tiểu thư luôn kiêu ngạo, vô pháp vô thiên Tần Lộ lại bỗng dưng biểu hiện sợ hãi.

"Anh

Thần, việc này không tốt đâu, người ta đang học trung học, còn không có tốt nghiệp......" Tần Lộ mười sáu tuổi biểu lộ bộ dạng không biết làm sao, cúi đầu, hai tay văn vê nhau: “Anh mấy năm nay đều ở bên nước ngoài, thích em từ lúc nào vậy, không phải trước đây anh đã thầm mến em chứ, sớm như vậy?”

Hoa

Thần

quẹt thẻ, trả tiền cơm rồi chạy lấy người, ra cửa ngoại phát hiện để quên áo khoác, anh quay lại lấy anh, chợt nghe thấy Tần Lộ nói với bạn qua điện thoại:

"Yên tâm, mình không đáp ứng anh ta...... Bạn nên đeo kính đi, mình thấy Hoa

Thầnanh ta ngoài mặt thì đứng đắn, bên trong là cầm thú, cơ thể phát dục sớm rất sớm, cậu nên thử qua.....”

A, ai phát dục sớm? Hoa

Thần

cười hừ hai tiếng, làm Tần Lộ sợ tới run bần bật, ném điện thoại bỏ chạy.

Trải qua sự việc này, Hoa

Thần

đã hoàn toàn hết hi vọng vào việc tìm bạn gái, đối với Hoa Ngưng tránh được thì tránh. Ở trường đại học, nữ sinh

theo

đuổi anh nhiều vô số, nhưng mà, mỗi khi đối phương lại quá mức chủ động, anh liền cảm thấy phiền toái, giống như nhìn thấy Hoa Ngưng.

Ngày sinh nhật mười tám tuổi sinh, mấy công tử bạn thân giúp anh tiệc, gọi mấy chai rượu uống say, anh bị đưa vào một căn phòng ở khách sạn gần đó.

Hoành Đại Lục ít hơn anh vài tuổi, nhưng đã chơi đùa qua vô số đàn bà, còn có đàn ông, đêm đó, là hắn sắp xếp an bài Hoa

Thần

đi khách sạn, hắn nói có lễ vật muốn tặng anh.

Hoa

Thần

tự nhiên đoán ý tứ của đối phương, anh không cự tuyệt, dù sao anh cũng đên suổi này rồi, nói không có nhu cầu, mới là không bình thường.

Trong rượu chó chút thành phần hỗ tự, Hoa

Thần

hơi khô nóng nằm ngửa trên giường, đợi thứ được gọi là lễ vật kia, vừa mới chuẩn bị tắm rửa để đi ngủ, Hoa Ngưng tìm nhân viên mở khóa, lập tức tiến vào.

"Sao lại là cô?" Thấy rõ người tới, Hoa

Thần

có chút kinh ngạc.

"Anh nghĩ là ai?" Hoa Ngưng ủy khuất nhìn anh, quay đầu nói thầm: "Gái bao anh cũng dám tìm, không sợ bị lây nhiễm bệnh sao......"

"Hoa Ngưng, cô nên tìm một người bạn trai." Cả người Hoa

Thần

khô nóng, không kiên nhẫn nói: "Không cần rảnh rỗi là đến làm phiền tôi.”

"Em không phải đang tìm ở đây sao......"

Hoa Ngưng nói xong, quay đầu nhờ nhân viên khách sạn đỡ Hoa

Thần

ra xe.

"Hoa Ngưng." Ngồi ở vị trí phó lái, Hoa

Thần

thành thật mở miệng: "Không cần quấn quít lấy tôi, tôi không thích cô, cũng không có ý định sẽ thích cô."

“Két” Hoa Ngưng dựng xe đứng ven đường, quay đầu nhìn Hoa

Thần: "Anh cũng không thích người khác, em còn cả đời để tranh thủ.”

Cả đời, vậy anh kết hôn với người khác rồi vẫn còn cùng cô vẫn còn dây dưa không dứt sao, Hoa

Thần

xoa huyệt Thái Dương nhói đau: “Cô muốn tôi làm thế nào cô mới chịu bỏ cuộc?”

Hoa Ngưng cười xấu xa: "Không bằng để em nếm qua mùi vị, nếu không được tốt lắm có thể em sẽ bỏ cuộc."

Đó là lời một cô gái mười tám tuổi nên nói sao, chắc chắn là lần trước Tần Lộ đưa ra chủ ý! Hoa

Thần

còn muốn nói thêm, đối phương lại lập tức ngồi xuống trên người, thổi nhẹ vào lỗ tai anh: “Có câu chán ghét một người, cơ thể cũng sẽ chán ghét, không bằng anh cho em thử xem ——"

Cô cọ co trên người anh, động tác không tính là thuần thục, cũng không biết học được từ đâu, Hoa

Thần

hé mắt, đẩy cô xuống: “Đi xuống cho tôi!”

Nhưng anh cũng đã xem nhẹ Hoa Ngưng, đối phương được nhận nuôi nhằm mục đích ‘đổi mệnh’ cho anh, thể chất cũng không quá kém, từ nhỏ Hoa Ngưng đã được ba Hoa mẹ Hoa đưa đi học quyền đạo, đấu kiếm, thân thủ làm sao mà kém được.

Cô dùng một chút kĩ xảo, đè nặng cánh tay Hoa

Thần, cúi đầu liếʍ hầu kết đang lăn lộn của anh.

Hoa

Thần

là một người đàn ông bình thương, nhưng lại chưa từng trải qua chuyện

namnữ, làm sao chịu đựng được trêu chọc như vậy, không phải anh thích Hoa Ngưng, nhưng anh vẫn có phản ứng đáng xấu hổ.

"Thần......" Thấy đối phương có phản ứng, tâm trạng khẩn trương của Hoa Ngưng thả lỏng đôi chút, gỡ cúc áo Hoa

Thần, luồn tay vào bên trong ngực sờ sọa.

"Hoa Ngưng!" Lúc Hoa Ngưng đang chuyên tâm.. Bàn tay từ từ tiến công xuống dưới, Hoa

Thần

dùng một tay bắt lấy bàn tay đang làm loạn của cô, nhìn chằm chằm cô, con ngươi âm trầm đáng sợ: “Chơi đủ chưa?”

Nói xong, anh sửa soạn lại quần áo, chuẩn bị mở cửa xuống xe, lúc này, điện thoại anh và Hoa Ngưng bỗng nhiên vang lên.

"Ngưng Ngưng, mau tới bệnh viện, ông nội sắp không được rồi." Mẹ Hoa ở đầu điện thoại bên kia, giọng tràn ngập lo lắng.

"Tiểu

Thần, đến bệnh viện nhanh." Ba Hoa ở đầu điện thoại bên kia vội vàng phân phó.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, quyết định gác lại chuyện xấu hổ lúc nãy, vội vàng lái xe đến bệnh viện.

"Hoa Ngưng, cô lái được không?" Trên đường, bỗng nhiên Hoa

Thần

nhớ tới một vấn đề, Hoa Ngưng không có bằng lái xe.

"Yên tâm, em lấy tính mạng của mình ra giỡn, cũng sẽ không lấy mạng anh ra giỡn.” Đối phương quay đầu về phía anh.

Nhưng vào lúc này, một chiếc xe có rèm che bỗng nhiên vượt đèn đỏ lao tới, Hoa Ngưng vội vàng phanh xe, sau đó Hoa

Thần

chỉ nghe thấy một âm thanh va chạm thật lớn, anh bị hôn mê bất tỉnh.