Chương 46: Kết hôn cái gì?

Không khí trên bàn ăn chợt trở nên trầm lặng.

Đột nhiên thái độ của Hoàng Lập Thành im lặng khiến Trương Uyển Giao hơi lo lắng.

Trương Uyển Giao nói: "Tôi biết, quyết định này có vẻ khiến anh cảm thấy bức xúc và khó tin, nhưng tôi đã nghĩ kỹ rồi."

Hoàng Lập Thành bỗng nắm chặt ly cà phê trong tay, mu bàn tay ẩn hiện lên những đường gân xanh: "Nghĩ kỹ rồi?"

"Đúng vậy, tôi đã suy nghĩ kỹ lắm rồi?"

"Bố mẹ đồng ý rồi?"

"Tôi... tạm thời tôi chưa muốn nói với bố mẹ, muốn đợi đến khi thủ tục giấy tờ xong xuôi sẽ nói với họ."

Giọng nói của Hoàng Lập Thành rất trầm, hơi giận dữ: "Đăng ký kết hôn thôi mà, còn cần giấy tờ gì nữa?"

"Kết hôn?" Trương Uyển Giao nhíu mày, khó hiểu nói: "Kết hôn cái gì?"

Nhìn thấy dáng vẻ ngạc nhiên của cô, Hoàng Lập Thành cũng nhíu mày theo: "Không phải là em nói em muốn kết hôn..."

"Tôi nói lúc nào? Tôi... Không phải anh đang với tôi về chuyện nhận nuôi Quốc Anh sao?"

"Nhận nuôi Quốc Anh?"

Hai đôi mắt mở lớn nhìn nhau thật lâu, trong mắt cả hai đều cảm thấy khó hiểu.

Hoàng Lập Thành tưởng rằng ngày hôm qua cô đến ủy ban nhân dân để làm đăng ký kết hôn với Lâm Kiến Đông, còn Trương Uyển Giao thì nghĩ anh không đồng ý việc nhận nuôi đứa nhỏ, hai người cứ như ông nói gà bà nói vịt.

"Không phải chứ, anh đang nghĩ gì vậy?" Trương Uyển Giao suýt nữa bật cười: "Tôi và anh Lâm Kiến Đông đăng ký kết hôn? Đừng nói hai chúng tôi ở cùng nhau, cứ cho là đi chung đi thì cũng không thể vừa mới ly hôn đã đi kết hôn với người khác? Tôi sẽ trở thành loại người gì chứ?"

Hoàng Lập Thành nhất thời nghẹn họng.

Gần đây trí thông minh của anh thường không đủ xài, chỉ số IQ cũng không thể phát huy tác dụng.

Toàn bộ tình hình ngày hôm qua trợ lý Lưu rõ ràng đã đi nghe ngóng được, vì không muốn phá vỡ lòng tự trọng của mình, anh cũng không hỏi gì thêm, sau đó chính anh tự biên tự diễn ra thêm, chắc chắn hai người bọn họ đi kết hôn, vì thế đã đi uống một trận say bét nhè.

Nhưng Trương Uyển Giao vừa mới nói những lời đó...

"Em vừa nói, em và Lâm Kiến Đông không ở bên nhau?"

"Tôi..."



Lúc này Trương Uyển Giao mới nhận ra rằng mình đã lỡ miệng nói ra.

Lúc trước, Lâm Kiến Đông luôn là lá chắn để cô đối phó Hoàng Lập Thành.

"Tôi..."Trương Uyển Giao cứ ấp a ấp úng chữ "tôi" một lúc lâu, cũng không thể nói cho hết câu: "Ý tôi là..."

Cái này người ta gọi là tự lấy đá đập chân mình.

Nét lo lắng biến mất hoàn toàn trong ánh mắt của Hoàng Lập Thành, khóe miệng hơi cong lên: "Không cần nói nữa, đây là chuyện riêng tư, không cần vội để từ từ nói sau cũng được, nhưng chuyện công ty, hôm nay em không thể không đi."

"Vì sao?"

"Hạng mục "Điệp Thúy Viên" ở Hoàng Liên còn chưa đàm phán xong, anh không tin người khác, muốn để em làm hạng mục này."

Đây không phải là một lý do, tình trạng của hạng mục Hoàng Liên kia hiện tại rất khó khăn. Buổi từ thiện trên Hoàng Liên lần trước, Trương Uyển Giao xuất hiện với tư cách là phó giám đốc của Augustus, đã từng tiếp xúc qua với người phụ trách phát triển và quy hoạch khu đất này là cục trưởng Trịnh, ông ta có ấn tượng tốt với Trương Uyển Giao, mấy lần sau gặp mặt Hoàng Lập Thành ông ta đều nhắc đến cô.

Nói đến chuyện này, Trương Uyển Giao cũng không hề ra vẻ: "Tôi phải xem tình hình như thế nào, lúc trước có vài hạng mục không phải là tôi quản lý, nên rất nhiều chuyện không thể hiểu rõ."

"Vấn đề này không có gì, sau khi đến công ty, anh sẽ bảo trợ lý Lưu mang tư liệu đến bộ phận của em, nếu như cục trưởng bên đó phê duyệt, thì hạng mục này sẽ giao cho bộ phận của bọn em làm luôn."

"Như vậy không hay lắm, hạng mục Điệp Thúy Viên này cứ để tổ một làm đi."

Mỗi năm tổ một của Augustus là bộ phận có báo cáo tài chính đỉnh nhất, cùng với tổ hai phụ trách quy hoạch bất động sản, quản lý bộ phận là Lê Lãnh Cơ, đàn anh học chung đại học kiến trúc với Hoàng Lập Thành.

Lê Lãnh Cơ đến Augustus sớm hơn Trương Uyển Giao, sau khi Hoàng Lập Thành tiếp quản công ty không lâu, đã bỏ ra một số tiền lớn để mời anh về làm bộ phận quản lý, là người rất độc miệng, đối với môi trường và kiến trúc cực kỳ nghiêm khắc, hoàn toàn không nể nang gì Hoàng Lập Thành.

Ban đầu Trương Uyển Giao chính thức được nhận vào Augustus làm việc, lúc đào tạo người mới không ít lần cô bị Lê Lãnh Cơ ngược đãi, vì vậy cô luôn vừa kính trọng vừa sợ hãi anh.

Lúc này nếu như Lê Lãnh Cơ biết tổ hai cướp đi hạng mục của tổ một, khó có thể đảm bảo rằng anh ta sẽ không đến phòng họp làm ầm ĩ lên.

Phải biết rằng, Lê Lãnh Cơ luôn luôn cảm thấy quản lý của bộ phận bất động sản nên là một nhân tài khác người trong lĩnh vực xây dựng, mà Trương Uyển Giao lại học về kinh tế, điểm này luôn bị anh xem thường.

"Không sao cả." Giọng nói của Hoàng Lập Thành vang lên phá vỡ sự lo lắng của Trương Uyển Giao: "Khoảng thời gian này ở nhà Lê Lãnh Cơ có việc, cũng không thể cố gắng làm hạng mục này, đưa việc này chuyển đến tay em cũng là ý của anh ấy."

"Ý kiến của quản lý Thu?" Trương Uyển Giao thực sự bất ngờ.

Cô cảm thấy từ trước đến nay Lê Lãnh Cơ không quen làm việc với cô, vậy mà lại đi đề xuất mình, đúng là mặt trời mọc đằng tây mà.

"Vì vậy hôm nay anh đưa em đến công ty cùng anh."



"Hả? Không cần đâu, tôi tự đi xe đến là được rồi."

Hoàng Lập Thành nhìn cô, chậm rãi nói từng chữ một: "Nhưng em không có xe."

Trương Uyển Giao nghẹn lời.

Dù sao cũng đầu thể mở miệng nói anh tự đi, còn mình ra bắt taxi, chỉ có thể "Ờ" một tiếng đồng ý đi cùng anh.

Trước khi ra khỏi cổng, Tiểu Vũ Tử chạy lại ôm đùi Hoàng Lập Thành không buông: "Chú ơi, chú còn chưa dạy con cách gỡ chín nút thắt liên hoàn, chú bày con đi."

Hoàng Lập Thành kiên nhẫn, ôm lấy bé: "Vậy đi với chú nhé, đến công ty chú sẽ tiếp tục bày cho con."

Nói xong, anh không quan tâm đến ý kiến của Trương Uyển Giao, ôm lấy Tiểu Vũ Tử đi thẳng ra ngoài cửa.

Trương Uyển Giao muốn nói gì đó nhưng không kịp, vội vàng mang lấy túi xách đuổi theo.

Cô cũng không phải không muốn mang bé đến công ty, nhưng nghĩ đến hôm nay, do Hoàng Lập Thành đưa đi, cảnh ba người bọn họ cùng xuất hiện ở công ty, không cần nghĩ cũng biết sẽ vô cùng gây sự chú ý.

Vốn dĩ đã bàn tán xôn xao việc "ly hôn", lúc Trương Uyển Giao và Hoàng Lập Thành dắt tay bé đi vào cổng lớn của tập đoàn, tiếng xì xào chợt im bặt.

Trước sảnh là nhân viên mới ngày đầu tiên đi làm, chưa từng thấy Tiểu Vũ Tử, ánh mắt nhìn theo không chớp.

"Trời ạ, đó là con của phó giám đốc Lâm và tổng giám đốc Thành sao? Dễ thương quá."

"Đâu? Đâu?" Nhân viên lễ tân bên cạnh ngẩng đầu nhìn, cũng sững sờ, nhưng rất nhanh đã hồi phục lại tinh thần: "Cái gì, đó không phải là con của phó giám đốc Lâm, đó là con của bạn cô ấy, đã từng dẫn đến công ty rồi, lúc đó cô còn chưa được nhận làm."

"Nhưng như thế cũng thật đẹp nha, quả thật là một cặp trời sinh. Nếu như hai người bọn họ sinh con, chắc chắn cảnh tượng bây giờ sẽ còn đáng yêu hơn."

"Kỳ lạ thật, không phải nói đã ly hôn rồi sao? Nhìn dáng vẻ này đâu giống đã ly hôn rồi chứ?"

"Tuyệt đối không có khả năng ly hôn, đừng tin vào những lời đồn nhảm nhí phóng đại, tôi phải chụp ảnh mới được."

Buổi sáng chín giờ đi làm, nhưng chỉ trong vòng mười phút, các nhân viên của Augustus đã truyền tai nhau một cách nhanh chóng bức hình của Hoàng Lập Thành và Trương Uyển Giao dắt theo đứa nhỏ đi làm, gây nên một làn sóng tranh cãi - đứa nhỏ rốt cuộc có phải là con phó giám đốc Lâm và tổng giám đốc Thành sinh ra hay không.

Dù sao khuôn mặt đứa nhỏ cũng thật sự rất giống Trương Uyển Giao.

Mà lúc này, người trong cuộc lại hoàn toàn không biết tin đồn gì đang xảy ra, sau khi thang máy dừng ở tầng trệt, Trương Uyển Giao dắt cậu bé vào thang máy, nhưng kéo mãi bé vẫn không đi.

Trương Uyển Giao nói: "Quốc Anh, chúng ta đến rồi."

Tiểu Vũ Tử lắc đầu: "Mẹ ơi, hôm nay con muốn chơi với chú."