Hoàng Tử Văn đứng ngược nắng, như thể có ánh sáng phát ra từ cậu. Khuôn mặt kia giống như bước ra từ tranh vẽ của , dáng người mảnh khảnh sau chiếc áo sơ mi bạc màu. Túm gọn lại ba từ "Quá xinh đẹp."
Hai vị thiếu gia từ tư thế lao vào đánh nhau nháy mắt đổi thành tư thế nam chính trong truyện tranh thiếu nữ. Ngôn Thiệu Huy ưỡn ngực hất tóc lại gần cậu bạn mới giơ tay chào.
"Tôi là Ngôn Thiệu Huy, sau này cùng làm bạn nhé."
Ngôn Thiệu Huy cười một cách nhẹ nhàng khiến đám đàn em phía sau trố mắt nhìn, đại ca thế mà cười, đêm nay chắc chắn có mưa bão. Lâm Hi Hòa không chịu kém cạnh đẩy cái tên kia sang một bên khoác vai Hoàng Từ Văn.
"Cậu đừng nói chuyện với tên ngốc đó làm gì, làm bạn với tôi hay hơn."
Hoàng Tử Văn nhìn Lâm Hi Hòa hỏi.
"Cậu tên gì vậy?"
"Tôi là Lâm Hi Hòa, cậu gọi tôi Hi Hòa cũng được."
Ngôn Thiệu Huy bị chiếm chỗ tức mình đứng từ sau đạp vào mông Lâm Hi Hòa làm cậu ta đen mặt quay về phía sau. Cả hai nhìn nhau đến tóe lửa bốc khói nghi ngút, Hoàng Tử Văn bị khí thể của hai người dọa sợ cười gượng.
"À ờm chắc cũng muộn rồi....mình còn phải về nhà..."
Lâm Hi Hòa nghe vậy lập tức đổi thành vẻ mặt buồn rầu nhìn Hoàng Tử Văn.
"Cậu về sớm vậy à? Hay lại nhà tôi chơi đi."
Hòang Tử Văn vẫn lắc đầu từ chối, Lâm Hi Hòa mới thở dài để cậu ta đi. Chờ cho cậu ta đi khuất hai người quay mặt nhìn nhau, Ngôn Thiệu Huy chỉ vào Lâm Hi Hòa nói.
"Cho cậu biết, tôi sẽ khiến cậu ấy trở thành của tôi."
Nhìn thái độ huênh hoang của Ngôn Thiệu Huy, Lâm Hi Hòa chỉ cười nhạt đáp lại.
"Coi ai đang nói kìa, cứ chờ xem cậu ấy là của ai nhé."
Bỏ lại một câu như thế Lâm Hi Hòa quay lưng bỏ đi, đám đàn em thấy cậu ta đi rồi cũng chạy theo cậu ta. Còn lại Ngôn Thiệu Huy đứng trước bảng thông báo, cậu xoa cằm nhìn đám đàn em.
"Nghĩ xem nào, mấy đứa thấy anh phải làm gì để Hoàng Tử Văn thích mình đây."
Cậu ta vừa hỏi đã có người phát biểu, đó là tay sai đắc lực của cậu ta tên Lý Bân.
"Đại ca đầu tiên cần thay đổi cách ăn mặc đi đã."
Ngôn Thiệu Huy nghe vậy trừng mắt nhìn đàn em.
"Cách ăn mặc của anh mày làm sao!"
Đám đàn em run như cầy sấy trước ánh mắt sắc bén của Ngôn Thiệu Huy, vẫn chỉ có Lý Bân dám lên tiếng.
"Thì...trông nó rất chất và ngầu...ngầu nhất quả đất luôn..."
Ngôn Thiệu Huy gật đầu, quả thực cậu đã học tập theo style của các yankee nghĩa là đầu gấu ở nhật, với mái tóc dài màu vàng và quần áo rộng thùng thình. Cậu nhìn hình chiếu trên cửa kính bên cạnh cảm thấy bản thân cực kỳ hoành tráng. Nhưng rất nhanh sự kiêu ngạo của cậu bị đám đàn em dập tắt. Lý Bân lau trán nói.
"Ờm...chỉ có điều...ăn mặc thế này hổ báo quá, nhỡ cậu ta sợ hãi không dám lại gần đại ca thì sao?"
Vừa nói xong Lý Bân thấy Ngôn Thiệu Huy nhìn chằm chằm mình, cậu ta sợ đến nỗi nhắm tịt mắt chuẩn bị bị đánh. Nhắm mắt một hồi chả thấy động tĩnh gì, mở mắt ra mới thấy Ngôn Thiệu Huy nhếch miệng vỗ vai cậu ta.
"Hừm...chú mày nói đúng, anh mà đẹp trai ngầu lòi quá sẽ khiến cậu ấy nghĩ anh có người yêu rồi, bỏ lỡ mất cơ hội của anh mày."
Lý Bân trong lòng thầm nghĩ đây có phải chủ ý của cậu ta đâu chứ, cơ mà cứ để đại ca tưởng thế còn hơn bị đánh. Ngôn Thiệu Huy cảm thấy bản thân mình cần thay đổi phong cách này, thế là cậu ta giải tán anh em rồi về nhà.
Ngôn phu nhân đang làm bánh trong nhà bếp cùng dì giúp việc, thấy con trai mình trở về mới hỏi.
"Hôm nay xem điểm thế nào, con đạt hạng bao nhiêu vậy?"
Ngôn Thiệu Huy thở dài ngồi xuống ghế nói:"Haizzz, con chỉ thiếu 0.3 điểm là đạt hạng hai rồi."
Ngôn phu nhân thấy ngữ khí buồn rầu của quý tử nhà mình, bà liền cầm lấy mẻ bánh vừa nướng xong đưa cho Ngôn Thiệu Huy an ủi.
"Con đừng buồn, hang ba cũng là giỏi rồi. Ba con nghe thấy nhất định sẽ vui lắm."
Cậu lấy bánh trong giỏ ra vừa ăn vừa than:"Nhưng vẫn còn kém quá, nếu được hạng hai thì sẽ được chiếc lamborghini huracan rồi."
Nói đến đây cậu bỗng chuyển ngay chủ đề.
" Phải rồi, hôm nay ở trường con gặp một khôn quân, cậu ấy quả thực rất đẹp."
Ngôn phu nhân nghe vậy quay đầu kinh ngạc nhìn con trai.
"Khôn quân, thật sao? "
Ở thế giới này không chỉ có hai giới tính nam và nữ mà còn tồn tại những nam nhân có thể mang thai được gọi là khôn quân, tuy nhiên số lượng rất ít ỏi. Không ai biết rõ nguồn gốc của họ, những truyền thuyết về họ đều mơ hồ, chỉ biết rằng những khôn quân đó sẽ có dấu hiệu là một bông hoa ở phần thắt lưng.
Ngôn phu nhân kéo ghế ngồi xuống bên cạnh nhìn con trai cười:"Chắc con nhầm rồi, khôn quân làm gì dễ dàng gặp được. Mẹ nhớ họ chỉ còn xuất hiện trong các ghi chép cổ cách đây mấy nghìn năm trước."
Bà rót một cốc sữa đưa cho Ngôn Thiệu Huy bảo:" Mà tại sao con cho rằng cậu bạn hôm nay là khôn quân?"
"Trực giác mách bảo con vậy."
Ngôn Thiệu Huy cực kỳ tin tưởng vào trực giác của bản thân, vì thế cậu phải tìm hiểu xem có thực là Hoàng Tử Văn là khôn quân hay không. Cậu đứng dậy cầm lấy cặp sách.
"Thôi con lên lầu đây, còn phải chuẩ bị cho năm học mới một diện mạo mới nữa."
Ngôn phu nhân nhìn cậu đi lên nhà, dì giúp việc đứng cạnh cười nói.
"Thiếu gia giờ vẫn tin vào câu chuyện cổ tích đó ư?"
Ngôn phu nhân lắc đầu.
"Cái thằng nhóc ngốc này cái gì mà nó muốn sẽ tìm ra bằng được. Dì cứ mặc nó đi."