Chương 5:

"Nga?" Long Kiêu hạ thấp giọng, toàn thân tràn ngập sự lãnh ngạo tỏa ra hơi thở lạnh giá, khóe miệng càng trở nên yêu nghiệt, "Phải không?"

Ôn Noãn có chút nôn nóng, người đàn ông này ngay từ lần đầu tiên chạm mặt, cô đã cảm thấy hắn rất nguy hiểm. Điều khiến cô khó hiếu nhất....

Chính là......

Không biết vì cái gì, người đàn ông này trên người luôn tràn ngập hơi thở làm cho cô có cảm giác quen thuộc.

Mà cảm giác quen thuộc ấy, lại khiến cho cô muốn kháng cự.

"Tuyệt đối, không có khả năng !" Ôn Noãn chán ghét cảm giác như vậy.

Long Kiêu nâng khóe môi một bên cười như không cười,"Vậy để tôi xem,rốt cuộc có thể biến em thành người phụ nữ của tôi hay không ?"

Hắn- giọng nói trầm đυ.c, mị hoặc đến lạnh gáy.

"Hôm nay là tôi nhờ anh giúp đỡ, nhưng chúng ta không thiếu nợ gì nhau cả!"

Long Kiêu giương ánh mắt dùng ở phía trước. Chỉ là, khóe miệng mang ý cười, càng làm lộ ra sự nguy hiểm đang rình rập.

Ôn Noãn trong lòng có hơi hoảng sợ.

Ký được hợp đồng, cô thật sự rất biết ơn hắn.

Một cái hôn thôi, cũng không chết được!

Chọc phải người đàn ông nguy hiểm, nhưng cô thật sựu không có hứng thú!

Ôn Noãn bình tĩnh nói: "Tôi chỉ hy vọng, hôm nay chỉ là cơn ác mộng mà thôi!" Cô cắn răng, "Khi tỉnh, tôi với anh, không còn liên quan gì với nhau cả!"

Đúng lúc xe taxi tới, Ôn Noãn kịp ngăn lại.

Long Kiêu nhìn Ôn Noãn với ánh mắt thâm thúy, "Tôi chỉ sợ khi em tỉnh mộng, sẽ lại lần nữa tìm đến tôi"

Nghe thấy Long Kiêu nói vậy, Ôn Noãn chỉ cảm thấy buồn cười.

"Yên tâm" Ôn Noãn cười lạnh, " Tôi đảm bảo, tôi sẽ không gặp anh thêm lần nào nữa."

Cô khinh thường hừ một tiếng: "Nếu gặp được, tôi cxung sẽ tránh đi."

Thu hồi ánh mắt trên khuôn mặt của Long Kiêu, Ôn Noãn quay đầu hỏi: "Tiểu Ngữ, em có đi hay không?"

Hoắc Tiểu Ngữ nhìn Long Kiêu, hậm hực đi đến bên Ôn Noãn. Cô chờ Hoắc Tiểu Ngữ lên xe trước xong liền theo sau. Theo bản năng nhìn Long Kiêu lạnh nhạt thu hồi tầm mắt.

Hắn nhìn chiếc xe đang xa dần, tầm mắt trở nên âm u.

"Kiêu thiếu, ngài xác định đó chính là cô ấy sao ?" Trên khuôn mặt của Kỳ Phong cũng không để lộ một tia cảm xúc nào.

"Đúng vậy"

Long Kiêu ung dung nói, thu hồi tầm mắt, xoay người vào bên trong.

Đồng thời Kỳ Phong cũng xoay người, nhìn bóng dáng lãnh ngạo của Long Kiêu. Theo bản năng, hắn nghiêng đầu nhìn về phía xe Ôn Noãn biến mất ở ngã rẽ, đáy mắt dần dần tràn ngập một cỗ cảm xúc phức tạp.

Kiêu thiếu đã xác định, kia hẳn là người phụ nữ năm đó!

__________________

"Noãn tỷ" Hoắc Tiểu Ngữ hướng bên người Ôn Noãn, hỏi: "Chị làm như thế nào mà biết đến Kiêu thiếu vậy ?"

"Không quen biết!" Ôn Noãn nhìn về phía Hoắc Tiểu Ngữ, "Em để một mình Tiểu Du, cả ngày ở đây trêu đùa?"

"Tiểu Du cần tiền thuốc chữa, em không thể giương mắt nhìn a?!"

Hoắc Tiểu Ngữ lười biếng nằm dựa vào ghế xe, âm thanh tỏ vẻ khó chịu, "Tới nơi này nhảy múa, tiền boa ở đây cũng không ít đâu!"

"Chị nói rồi, chị sẽ tìm cách " Ôn Noãn mệt mỏi đáp lại" Đừng suốt ngày tìm lý do để sa đọa như vậy"

Hoắc Tiểu Ngữ hừ lạnh, nghiêng đầu nhìn về phía bên kia....

Cô lười biếng ngồi nghe Ôn Noãn dạy dỗ, trong đầu tất cả đều là hình bóng của Long Kiêu.

Hoắc Tiểu Ngữ thu hồi tầm mắt, tùy ý theo Ôn Noãn vào bệnh viện....

______________-_

Cuối tuần...

Thứ hai Ôn Noãn lên công ti, đã bị công ti thông báo xảy ra vấn đề về bản hợp đồng của cô.

"Ôn tiểu thư, về bản hợp đồng của cô hiện tại chúng tôi chưa thể xử lý được" Nhân viên lễ tân với vẻ mặt xin lỗi nói với cô.

"Vì cái gì?" Ôn Noãn khẽ nhíu mày,"Bản hợp đồng này đã được phê duyệt."

"Xin lỗi nhưng Vương tổng đã từ chức, lên cần phải phê duyệt một lần nữa ạ"

"Từ chức?" Ôn Noãn ngạc nhiên, "Sao lại đột nhiên từ chức vậy ?"

"Cái này tôi cũng không rõ lắm!" Cô nhân viên lắc đầu.

Nhưng cái này cũng đột ngột quá đi.

"Vương tổng từ chức từ khi nào vậy?" Ôn Noãn nhíu mày hỏi.

"Tôi cũng không rõ lắm nhưng mọi việc tạm thời đều thông qua yêu cầu của Tống tổng."

Nhưng mà, cô tìm Tống Đình Việt từ sáng tới giờ, đến khi ăn cơm chiều, Tư Ngâm mới nói cho cô biết Tống Đình Việt đang ở "Kim Say".

Đứng ở "Kim Say" nhân viên ở đấy liền mở cửa, Ôn Noãn ngước mắt nhìn, thấy được độ xa hoa, âm thầm giễu cợt.

Thế giới này, người với người, có thể gϊếŧ chết nhau!

Nơi này có thể tùy tiện tiêu phí, bằng tận mấy tháng lương của người khác.

"Tiểu thư, nơi này là sở hội tư nhân, mời ngài ra phía bên ngoài ạ!"

Ôn Noãn tới đến cửa, bị đứa bé giữ ở cửa ngăn lại.

Ôn Noãn bình tĩnh lấy ra thẻ hội viên của Nghiêm Tư Ngâm đưa qua, đứa bé kiểm tra rồi khom lưng cung kính: "Tiểu thư, xin mời!"

Ôn Noãn bước vào Kim Say, cô không phải lần đầu tiến vào nơi này. Nhưng mỗi lần tiến vào, cô cảm thấy nơi này như địa ngục trần gian, thể hiện sự hắc ám đến cực hạn.

Nơi nơi đều xa hoa lộng lẫy đến chói lóa, như soi rội vào tiền tài du͙© vọиɠ của mỗi con người.

Ôn Noãn nhẫn nhịn tìm kiếm Tống Đình Việt, đi theo hướng thang máy, ấn thẻ của Tư Ngâm để lên lầu.

Cùng lúc đó, Kỳ Phong nghe điện thoại phía sau, tiến thẳng tới hướng Long Kiêu, sát lại gần hắn nói nhỏ: "Kiêu thiếu, Ôn Noãn đã tới!"