Thấy Long Kiêu, Ôn Noãn theo bản năng muốn chạy trốn.
Đáng tiếc, Long Kiêu ôm chặt lấy cô, cánh tay như xiềng xích khóa chặt cô bên người khiến cô không thế chạy thoát..
"Buông ra!" Ôn Noãn khó thở, "Có phải anh cố ý theo dõi tôi đúng không ?"
Người đàn ông này không phải là biếи ŧɦái quá đi chứ ?
Theo dõi?
Long Kiêu nhìn cô, khóe miệng tràn ra làm người khác không thấy được hắn đang suy nghĩ gì , lộ ra sự tự giễu.
Chỉ là, cảm xúc kia biến mất nhanh, ngay sau đó biến thành lạnh nhạt, " Cô có cái gì đáng giá để tôi theo dõi?" Hắn nheo mắt, hỏi cô.
"........" Hắn hỏi lại làm cô nhất thời cứng họng.
"Phong ca.....". Hoàng Mao đúng lúc đến, hoảng sợ nhìn tay người đàn ông kia.
Kỳ Phong lạnh nhạt trên mặt không có chút biểu tình nào, chỉ lạnh lùng mở miệng:" Người phụ nữ của Kiêu thiếu, ngươi cũng có thể tùy ý chạm vào?"
Hắn vừa nói xong, tức khác, một vòng đám người đứng đó đứng lặng tại chỗ.
"Kiêu....Kiêu thiếu?!" Khóe miệng Hoàng Mao không khống chế được mà run rẩy, đáy mắt tất cả đều hoảng sợ.
Cũng không biết trước mắt bọn hắn là người của Long Kiêu!
Hoàng Mao nói năng có chút lộn xộn, " Tôi thật sựu không biết....Kiêu thiếu, Tôi thật sự không biết cô ấy là người của ngài,.... Tôi biết, cho mười lá gan, tôi cũng không dám động đến người của ngài!"
Nói xong, hai chân của hắn mềm nhũn, tư thế kia, quả thực là đang quỳ xuống.
Hoắc Tiểu Ngữ im lặng nhìn Hoàng Mao, lại nhìn về phía Long Kiêu đang bá đạo ôm lấy Ôn Noãn.
Ôn Noãn nghe Hoàng Mao xin tha mạng, qua một hồi, mới phản ứng lại đây.... Cái gọi là" người phụ nữ của Kiểu thiếu" - chính là nói tới cô sao.
"Tôi là người phụ nữ của ai?" Ôn Noãn có chút mơ hồ.
"Kiêu....Kiêu thiếu..." Hoàng Mao theo bản năng trả lời, nhìn Ôn Noãn với vẻ mặt cầu xin, " Tôi, tôi thực sự không phải cố ý đắc tội với ngài .... Phu nhân, người tha mạng cho ta đi!"
Ôn Noãn nhắm mắt, đinh tai nhức óc với tình huống bây giờ, làm cô càng bực bội hơn.
"Tôi...." Ôn Noãn nghiến răng mở miệng, đột nhiên, nhìn về phía Long Kiêu, "Kiêu thiếu là anh sao ?"
Long Kiêu không nói gì, chỉ lạnh lùng liếc nhẹ Kỳ Phong, ánh mắt ý bảo hắn, ngay sau đó ôm lấy Ôn Noãn định rời đi....
Động tác của hắn hoàn toàn bá đạo không cho Ôn Noãn không có cơ hội phản ứng.
"Buông ra...." Ôn Noãn nỗ lực giãy giụa, cố gắng hết sức.
Long Kiêu hơi chau mày kiếm, tay khẽ buông lỏng, thấy thế Ôn Noãn cho rằng hắn muốn buông cô ra, thế nhưng hắn lập tức liền ôm cô lên..
"Này, anh có hiểu tiếng người không vậy..A!?" Ôn Noãn nỗ lực khắc chế lửa giận.
Hắn không nói gì mà biết tục ôm cô lên, Ôn Noãn bất chấp một đống ánh mắt nhìn vào mình.
Cô dùng toàn thân sức lực giãy giụa muốn xuống dưới.
"Nếu cô không sợ bị phát hiện, có thể tiếp tục động đậy" Lông Kiêu đồng thời nói, liếc nhẹ Ôn Noãn.
Ôn Noãn sửng sốt, ngay sau đó cắn răng bất động, tùy tiện để hắn ôm cô r khỏi quán bar.
"Nơi này không phải cho cô đến đâu..." Long Kiêu không ôn nhu buông Ôn Noãn, khuôn mặt tuấn tú lộ rõ ràng bao phủ khói mù.
Ôn Noãn rơi xuống đất, chân không đứng vững, lảo đảo liền ngã ra phía sau, theo bản năng bắt lấy quần áo của Long Kiêu.
Ngay sau đó, Long Kiêu cũng không biết bởi vì quán tính hay gì..... Mà môi hắn dán tới môi của cô!
"Tạ ơn tôi sao..." Long Kiêu lộ ra âm thanh của bóng đêm hạ độc mà mị hoặc.
Âm thanh thật ái muội.
Ôn Noãn liền đỏ mặt.
Muốn giải thích, nhưng vừa thấy chính cô kéo hắn nên im lặng....
Nhìn cô im lặng, Long Kiêu trở nên thâm trầm, nhìn ra một tia cảm xúc phức tạp.
Do hơi lúng túng,... Ôn Noãn căn bản không phát hiện ra điều gì khác biệt trong ánh mắt của hắn.
Buồn bực cắn răng, quay ra đằng sau thấy Hoắc Tiểu Ngư cùng Kỳ Phong đi ra.
Hoắc Tiểu Ngữ bước ra tới sau, tầm mắt luôn dừng trên người Long Kiêu.
Cùng Hoàng Mao chơi lâu như vậy, cũng nghe nói qua một chút sự tình về Devils-kiss.
Người này chính là Kiêu thiếu trong lời đồn sao, hắn thật anh tuấn...
Noãn tỷ như thế nào mà lại cùng hắn chứ ?
Còn nói là người phụ nữ của hắn.....
Ôn Noãn không chút để ý đến tâm tư của Hoắc Tiểu Ngữ, chỉ ảo não hôm nay chỉ vì muốn Vương Thế Xuyên ký tên mà chọc phải một tên tâm thần.
"Hoắc Tiểu Ngữ" Ôn Noãn không để ý đến cổ chân đau đớn, tức giận đi đến bên Hoắc Tiểu Ngữ ở trước mặt, " Em không nghĩ đến việc đi học sao ?"
"Sao cứ để cho bản thân đắm chìm trong trụy lạc đến như vậy?"
Dứt lời, Ôn Noãn mang theo sựu buồn bã mệt mỏi, xoay người đi đến ven đường bắt xe.
"Noãn tỷ, ...." Hoắc Tiểu Ngữ hững hờ nói:" Cuộc đời của ta anh ấy vốn không quản"
Long Kiêu hơi hơi nhíu mày, đôi mắt trở nên sâu thẳm.....
Tiểu nha đầu này, muốn nói cho hắn biết Ôn Noãn cùng anh trai cô có quan hệ sao?!
Phong Kiêu không biết từ khi nào đứng bên cạnh cô.
" Đưa cô ấy về nhà "
Long Kiêu khẽ nói.
"Tôi và anh không có quan hệ gì cả !"Ôn Noãn bực bội nói.
"Chúng ta hôn nhau 2 lần, còn không có quan hệ gì sao?"
Ôn Noãn nghe xong tức khắc tức giận trừng mắt về phía Long Kiêu.
Cô thật sự không hiểu lúc đó mình ngu đến mức nào mà có thể tìm đến người đàn ông này diễn trò....
"Làm người phụ nữ của tôi, cũng khá tốt" Long Kiêu, trước sau lộ ra sự tà lãnh trầm thấp," Ít nhất lúc em khổ sở, tôi có thể ở bên cạnh em!"
Ôn Noãn "A", "Đáng tiếc, tôi đối với Kiêu thiếu không chút hứng thú!"
"Chưa thử qua sao biết không hứng thú..." Long Kiêu lộ rõ âm thanh ái muội.
Mặt lập tức đỏ, Ôn Noãn định nói cái gì đó nhưng lại thôi.
"Hạ lưu" Ôn Noãn cười cùng cắn răng khẽ nói.
Long Kiêu hơi nhướng mày, nghiêm trang từ từ nói: "Tôi chỉ đối với những người phụ nữ hạ lưu"
"Tôi không phải người phụ nữ của anh!" Ôn Noãn khó thở, "Cũng không có khả năng làm người phụ nữ của anh...."
Mọi người hãy ủng hộ Caria để có thể tận hưởng bộ truyện này nhé