Chương 3: Ngã Vào L*иg Ngực Của Long Kiêu

Ôn Noãn lên một chiếc xe taxi, bảo cho tài xế địa chỉ, sau đó liền nhắn tin với Gỉa Duyệt Văn: Vương Thế Xuyên đã ký tên vào bản hợp đồng rồi, nhưng giờ mình không thể trở về công ti được.

Gỉa Duyệt Văn nhanh chóng nhắn lại: Ok!

Thấy tin nhắn đã được gửi đi, Ôn Noãn thu điện thoại lại, có chút mệt mỏi dựa vào ghế, nghiêng đầu nhìn về phía ngòai cửa sổ xe....

Tháng ba gần ven biển sắp tiến vào mùa mưa, thời tiết âm u, tràn đầy sự mệt mỏi.

Ôn Noãn theo bản năng cắn môi dưỡi, bất chợt có hương thuốc lá nhàn nhạt quanh chóp mũi cô, thêm vào đó là mùi thanh mát của hương bạc hà.

Khẽ nhíu mày, nghĩ đến nụ hôn vừa mới diễn ra,....

Đúng là mặt người dạ thú mà !

Ôn Noãn buồn bực chửi thầm hắn, trên mặt tức giận.

Về đến nhà, giày còn chưa kịp tháo, tiếng điện thoại liền vang lên.

Ôn Noãn lấy điện thoại từ trong túi, nhìn tên hiển thị, vội vàng nghe máy, "Tiểu du, làm sao vậy? Có chuyện gì sao ?"

"Chị Noãn à, em không có chuyện gì ...." Trong điện thoại, truyền đến tiếng của Hoắc Tiểu Du có chút mệt mỏi.

Ôn Noãn nghe vậy, liền không yên tâm," Em có chuyện gì sao không cần phải quá lo lắng? Có gì nói chị nghe đi."

"Không phải...." Hoắc Tiểu Du trầm mặc nói, "Là Tiểu Ngữ, từ hôm qua đến bây giờ em vẫn chưa thấy cô ấy, em có chút lo lắng ."

"Điện thoại cũng không nghe máy sao?"

"Vâng, không ai nghe máy cả..."

Ôn Noãn có chút đau đầu, nhấn nhẹ mi, " Đừng lo lắng, chị sẽ đi tìm em ấy, em nhớ ăn cơm đấy"

"Vâng"

Nghe Hoắc Tiểu Du ngắt máy, Ôn Noãn liền tắt bỏ điện thoại.

Ôn Noãn liền đi xuống lầu bắt xe....

"Đi Devils-kiss"

"Đi...." Tài xế nhìn từ kính chiếu hậu, có chút không xác định, "Đi nơi nào?"

"Devils-kiss!" Ôn Noãn sắc mặt có chút ẩn nhẫn.

Tài xế nghe xong, ở giao lộ xoay phương hướng.

Chính là, dọc theo đường đi, thường thường từ kính chiếu hậu nhìn về phía ghế sau Ôn Noãn.

Devils-kiss chính là nơi vô cùng phức tạp, lại là nơi ăn chơi...

Người ta nghĩ đến cũng không thể tưởng tượng được, nơi đó.... thật đáng sợ.

Tài xế thấy Ôn Noãn vô cùng bình tĩnh, vừa nghe cô muốn đi Devils-kiss, phản ứng đầu tiên, không phải cô đến đó để chơi đùa, mà là chính bị người ta gọi đến.

Ôn Noãn không có tâm tình để ý tới ánh mắt của vị tài xế kia, chỉ là chân mày không tự giác nâng lên.

Xuống xe, Ôn Noãn đạp giày cao gót liền vào bên trong quán bar.

Mở cửa, trước mặt cô là nơi ăn chơi bậc nhất.

Loại âm thanh đinh tai đến nhức óc, càng ngày càng làm đau tai.

Ôn Noãn âm thầm cắn răng, không hề tức giận, vì hoàn cảnh bây giờ có chút khuẩn trương.

Nhìn xung quanh một vòng, ánh sáng bên trong quán cùng với khói sương mờ mờ ảo ảo lượn lờ.

Ôn Noãn cứng mặt, cô nhìn về phía đám người đang ồn ào, nhanh chóng muốn kiếm được Hoắc Tiểu Ngữ.

"Cô em, có muốn cùng anh uống một chén không ?" Có người đến gần.

Ôn Noãn nhíu mày, không thèm để ý đến hắn.

Tới tìm Hoắc Tiểu Ngữ nhiều lần, cuối cùng cô cũng tổng kết, nơi này thật sự không thể đến.

Ôn Noãn không thể chịu đựng nổi nơi này, cô chán ghét đến cực điểm, lướt qua mấy tên đàn ông tiếp tục tìm Hoắc Tiểu Ngữ.

Cô thề, đây là lần cuối cùng cô đến đây!

Hoắc Tiểu Ngữ sống chết thế nào cô cũng mặc kệ?

_______________-

"Tiểu Ngữ, muốn thử một chút không...?" Hoàng Mao đem một ly rượu đẩy về phía HOắc Tiểu Ngữ, "Tôi đảm bảo, đợi một chút nữa em sẽ vui vẻ thôi"

"Hoàng Mao, mẹ nó anh đừng tưởng tôi không biết đó là cái gì...". Hoắc Tiểu Ngữ thét lên.

Bên cạnh một đám nam nữ thét to lên, hưng phấn bừng bừng trước mặt bỏ thêm rượu uống.

Hoắc Tiểu Ngữ có chút kháng cự, cô biết tên này với bọn họ là một loại người.

Thấy Tiểu Ngữ không định uống, Hoàng Mao có chút bất mãn, "Này định kiếm tiền, thì phải uống chứ, cô như vậy ta làm sao...."

Hoắc Tiểu Ngữ cắn chặt răng, nhìn Hoàng Mao, lại nhìn về phía ly rượu.

"Đúng chứ?" Hoàng Mao hừ, nắm lấy cằm Hoắc Tiểu Ngữ bảo cô phải uống..... Đồng thời, hắn cũng nâng ly rượu lên.

"Tiểu Ngữ!"

Đúng lúc ấy, xuất hiện một âm thanh giận dữ ẩn nhẫn phía sau truyền đến.

Cả một bàn, toàn bộ nhìn qua... Liền thấy Ôn Noãn đôi mắt gắt gao nhìn Hoắc Tiểu Ngữ.

"Ui, vị này là ai vậy ?" Hoàng Mao không có chút thành ý nhìn Ôn Noãn.

Hắn nói xong, tức khắc đưa tới tiếng cười khing thường, bọn họ bắt đầu đánh giá Ôn Noãn.

"Lại đây, tôi liền bồi em..." Hoàng Mao nói, động tác đáng khinh hướng đến Ôn Noãn.

Nhìn thấy động tác của hắn hạ lưu như vậy liền lập tức khuôn mặt trở nên lạnh lùng, Khuôn mặt không chút nghĩ ngơi, bắt lấy tay của Hoắc Tiểu Ngữ trước mặt, liền hất ly rượu vào mặt hắn.

Không khí đột nhiên cứng đờ, toàn bộ quán bar trở nên ầm ĩ.

"Mẹ nó...." Hoàng Mao nói lớn, mặt trở nên dữ tợn, "Cô nương, hình như cô muốn tìm đến cái chết sao!"

Hoắc Tiểu Ngữ đồng tử mở lớn," Chị à, chúng ta chạy thôi...." Vội vàng nói , kéo tay Ôn Noãn chạy ra bên ngoài.

Ôn Noãn không có gì, nhưng bị Hoắc Tiểu Ngữ đột ngột kéo như vậy, có chút không thoải mái, cả cơ thể không chút trọng tâm mà hướng tới một bên....

Nhưng dù thế nào, Hoàng Mao vẫn nắm được bàn tay của cô, nhắm hướng cô mà tiến đến.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, khiến cô không kịp phản ứng.

Cô vội ngã xuống...

"Buông cô ấy ra....." Hoắc Tiểu Ngữ hoảng sợ, muốn nói gì đó nhưng liền nghẹn trong họng.

Đúng lúc này, Ôn Noãn ngã vào cái ôm ấm áp.

Cô không té ngã, không khí đọng lại, thâm chí, căn bản không ai để ý đến sự tình khác, tầm mắt đều nhìn qua phía cô.

Hoàng Mao để tay giữa không trung.....

Ôn Noãn mở to mắt, hơi thở khẩn trương mà trở nên nặng nề.

"Xem ra..." Đúng lúc ấy, một giọng nói trầm thấp truyền đến bên tai, ".... Tôi lại một lần nữa giúp em."

Ôn Noãn bỗng nhiên nhớ tới người đàn ông trước mắt, quay đầy nhìn lại..... Liền bắt gặp ánh mắt thâm thúy, lạnh lẽo của Long Kiêu!