Chương 2: Cưỡng Hôn

Đồng tử của cô mở rộng, nhìn khuôn mặt đẹp như tạc tượng của hắn ở gần mình, bản năng ý thức liền muốn đẩy ra.

Nhưng nhìn đến Long Kiêu, trong một khắc, lý trí ngừng động tác của cô lại.

Long Kiêu đấy mắt lộ ý cười, Vương Thế Xuyên xanh mặt, buông Ôn Noãn ra.

Hắn nhìn Ôn Noãn, đột nhiên bị hôn khiến khuôn mặt cô có chút ửng đỏ...

Như vậy, dường như vởi vì ở trước mặt Vương tổng hôn bạn trai mình, có chút ngượng ngùng .

Gã bực bội bất bình cầm bút lên ký tên, "bang" một tiếng, Vương Thế Xuyên ném thật mạnh chiếc bút lên bàn.

Vương Thế Xuyên phẫn nộ đạp thật mạnh cánh cửa, rời đi.

Ôn Noãn nhướng mày, không để bụng cầm lấy bản hợp đồng trên bàn, bỏ vào trong túi sách của mình.

"Cảm ơn anh" Ôn Noãn nhìn Long Kiêu, " Cảm ơn anh đã giúp tôi"

"Chỉ như vậy sao?" Long Kiêu ngước mắt nhìn về phía Ôn Noãn. Theo bản năng, Ôn Noãn nhưỡng mày hỏi lại:" Nếu không thì anh muốn như thế nào ?"

Long Kiêu nhếch khóe miệng một bên ma mị, không nói gì.

Ôn Noãn trong lòng cảm thấy có chút sợ hãi, người đàn ông này, nhất cử nhất động đều tản ra sự nguy hiểm.

Ôn Noãn chưa nói xong đã bị Long Kiêu túm lấy cơ thể ngồi lên đùi hắn.

Cô theo bản năng liền nhận ra được sự nguy hiểm từ người đàn ông này, đã bị Long Kiêu đè ở ghế sofa.

"Anh..." Ôn Noãn chống tay trước ngực hắn, cố gắng đấy hắn ra.

Long Kiêu nhìn cô với ánh mắt thâm thúy, cả người tràn ngập hơi thở nguy hiểm, "Nếu cô muốn đền ơn, tôi tất nhiên không từ chối rồi"

" Tôi không có ý như vậy.... Ô."

Ôn Noãn chưa kịp giải thích, đã bị Long Kiêu bá đạo hôn, nhân lúc cô mở miệng lập tức xông thẳng vào trong khoang miệng cô.....

Long Kiêu không để lại một chút khe hở nào cho Ôn Noãn, thậm chí không cho cô phản kháng cơ hội, hung hăng đòi hôn đôi môi xinh đẹp mềm mại của cô.

Ôn Noãn mở to đôi mắt nhìn hắn, trong lúc nhất thời, quên không đẩy Long Kiêu ra, tùy ý để hắn ở trong miệng nàng chiếm ưu thế.

"Ngô...."

Cô muốn đẩy hắn ra, đáng tiếc, bởi sức lực của cô không bằng hắn, Long Kiêu cũng không cho cô được phản kháng.

Ôn Noãn cảm thấy vô cùng buồn bực.

Cô lúc này mới nhận ra, cô bị một người lạ hôn kiểu Pháp, cái này mới là vấn đề mấu chốt?!

Hô hấp, bởi vì bá đạo thâm nhập làm hơi thở của cô trở nên dồn dập.

Long Kiêu ngưng mắt, ngay sau đó buông Ôn Noãn ra.

Ôn Noãn theo bản năng dương tay, một cái tát hướng tới hắn.

Đáng tiếc, bị Long Kiêu bắt được, không thành công.

Long Kiêu ý vị sâu xa nói:" Theo như ý muốn của cô."

Ôn Noãn trừng mắt nhìn Long Kiêu, âm thầm nghiến răng, giận dữ nói,"Chúng ta không nợ gì nhau nữa!"

Ôn Noãn một phen đẩy Long Kiêu, đứng dậy, hung hăng trừng mắt nhìn người phía sau, mang theo tức giận rời đi....

Cô rời đi ....

Long Kiêu nghiêng đầu nhìn về phía bên ngoài, tầm mắt dừng ở Ôn Noãn, ánh mắt càng thêm thâm thúy.

"Hương vị của cô ấy vẫn như vậy ....."Âm thanh nhỏ dần mang theo ý cười, "Đáng tiếc,...."

"Haizz...." đúng lúc, có tiếng châm chọc truyền đến, " Nguyên là Kiêu thiếu cũng có lúc không kiềm chế được bản thân mình đến như vậy sao?"

Long Kiêu thu hồi tầm mắt, nhìn về phía đối diện ngồi xuống cùng Tống Đình Việt.

Tống Đình Việt đưa cà phê cho hắn. Long Kiêu ánh mắt thâm thúy, bưng ly cà phê lên.

Long Kiêu hờ hững mở miệng , "Ôn Noãn, tôi sẽ chờ em tự đến tìm tôi!"

Ôn Noãn à!