Chương 15: Có Cơ Hội Kiểm Chứng Một Chút

“Cái gì size B, tôi rõ ràng là size C mà …” Ôn Noãn lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, “Tôi là C!”

Vui đùa cái gì vậy?

Đây là liên quan đến vấn đề tôn nghiêm của cô……

“Size C sao?”

Khéo miệng của hắn một bên ngậm cười, đôi con ngươi thâm thúy nhìn cô, âm thanh trầm thấp truyền đến, “Có cơ hội có thể kiểm chứng một chút…”

Ôn Noãn lặng người.

Kiểm chứng?!

Kiểm chứng cái gì chứ……

Phốc!

Ôn Noãn phản ứng chậm nửa nhịp, biết chính mình lại bị Long Kiêu đùa giỡn……

Đậu má!

Rõ ràng biết Long Kiêu nói chuyện luôn vô sỉ vậy mà cô còn nghe hắn, ai dà…

Cái nàng không phải cô tự đào hố mình sao?

Một đám người nhân viên đứng đấy liền khẽ cười, ái muội nhìn Ôn Noãn……

Ôn Noãn mặt không khống chế càng trỏ nên đỏ, cô cảm thấy cô từ trước tới nay, chưa từng mất mặt đến vậy.

Nhìn Ôn Noãn bởi vì quẫn bách mà mặt đỏ như tôm luộc, tầm mắt Long Kiêu trở nên thâm thúy, chỉ là khóe môi treo lên mang ý cười nhìn Ôn Noãn.

Ôn Noãn đi thẳng đến ngồi vào trong xe, giận dỗi.

“Ăn cái gì?” Long Kiêu đột nhiên mở miệng hỏi.

“Tùy tiện đi!” Ôn Noãn vô lực nằm dựa vào ghế dựa, như vậy, có chút nhận mệnh.

Kỳ Phong từ kính chiếu hậu nhìn về phía ghế sau, tầm mắt xẹt qua Ôn Noãn sau đó liền thu hồi sự lạnh nhạt trên mặt, không có chút nào biểu tình.

Bên trong xe không khí có chút quỷ dị.

Ôn Noãn âm thầm nhếch miệng, cô thật là bị chính mình làm cho phát khóc mà.

“Em tưởng đêm nay tôi sẽ làm gì em sao?” Long Kiêu trầm thấp mà nói, Ôn Noãn hối hận, bỗng âm thanh ấy lại vang lên, “Được, tôi không ngại!”

“……” Ôn Noãn khóe miệng co giật một chút, quyết định không nói.

Cô cũng không thể hiểu được tại sao lại nói chuyện với người đàn ông này, rớt vào hố của hắn không nói, cô còn tự đào hố cho chính mình?!

“Cũng vừa lúc có thể kiểm chứng một chút……” Long Kiêu trong âm thanh rõ ràng lộ ra nhàn nhạt ý cười.

Ôn Noãn mặt ‘ đằng ’ đỏ, đối với vấn đề vừa rồi , cô cũng không lời gì để nói.

Nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ xe, lúc này trời mưa có chút lớn, toàn bộ tầm mắt đều trở nên mông lung.

“Rốt cuộc anh muốn gì từ tôi?” Ôn Noãn cứ như vậy nhìn trôi đi phố cảnh, thanh âm có chút sâu thẳm hỏi.

Long Kiêu ánh mắt thâm thúy, “Muốn em trở thành người phụ nữ của tôi.”

“……”

Cô nghiêng đầu nhìn Long Kiêu liếc mắt một cái sau đó có chút chịu không nổi, quyết định xem trời mưa đang trút lên thành phố ven biển này.

Ôn Noãn cùng Long Kiêu vừa mới đến nhà hàng, điện thoại của cô liền vang lên.

Lấy ra điện thoại ra Ôn Noãn thấy là Lục Tân Nguyên gọi đến, cô trực tiếp ngắt máy.

Lại một lần nữa điện thoại lại vang lên. Ôn Noãn âm thầm hít vào một hơi, nỗ lực giữ bình tĩnh nhìn về phía Long Kiêu, “Xin lỗi, tôi đi ra ngoài nghe điện thoại……” Nói xong, cô xoay người ra ngoài nhà hàng.

Tới đến bên ngoài, Ôn Noãn mới nghe điện thoại, “Lục tổng, nếu ông muốn nói chuyện với tôi thì như vậy xin lỗi ông tôi không có hứng thú nghe.”

Lục Tân Nguyên còn không có mở miệng, liền truyền đến âm thanh Ôn Noãn cười lạnh.

“Tôi không nên mượn tiền của ông ngay từ đầu” Ôn Noãn cắn răng nói, “Rốt cuộc tôi có quan hệ gì mà có thể vay tiền của ông? Dựa vào cái gì mà tôi mở miệng, ông liền cho tôi mượn?”

“Ôn Noãn, ngươi nói chuyện với ta sao?” Lục Tân Nguyên nói , “Ngươi dùng thái độ này nói chuyện với ta?”

Vừa mới đánh bài vẫn luôn không có tâm tư, cộng với việc buổi chiều Ôn Noãn chưa từng có tới tìm hắn……

Lúc này đi toilet mới nhìn đến có người gọi điện, hắn cũng liền vội vàng trở về lại đây.

“Tôi như thế nào nói chuyện?” Ôn Noãn cười nhạo, “Tôi vẫn luôn nói những lời như vậy mà không phải sao?”

Sống mũi đột nhiên có chút chua xót, “Ngài yên tâm, về sau tôi đều sẽ không tới quấy rầy ông”

Ôn Noãn nắm chặt tay, hốc mắt có chút đau đớn nói: “Cứ như vậy!”

Không cho Lục Tân Nguyên có cơ hội nói chuyện, Ôn Noãn liền ngắt máy. Đột nhiên cảm thấy có chút mệt mỏi, cô liền dựa vào tay vịn cầu thang mà đi xuống. Ngay cả tia hi vọng cuối cùng cũng không còn, trên thế giới này…… Cô không còn ai để dựa vào.

Ôn Noãn tự giễu kéo khóe miệng, hoàn toàn quên mất là cùng Long Kiêu tới ăn cơm……

Chỉ là vô lực kéo thân thể, từng bước một đi xuống lầu.

Bên ngoài mưa vẫn còn rơi ‘ tí tách tí tách ’ xuống, dòng xe cộ hòa cùng ánh đèn đường tạo nên một khung cảnh ồn ào đến sinh động.

Thành phố ven biển có bao nhiêu phồn hoa, thì giờ phút này, nội tâm của Ôn Noãn liền có bao nhiêu lỗ trống.

‘ tích tích ——’

Ôn Noãn không để ý đến hướng xe đang bóp còi, cứ như vậy đứng ở ven đường, Đột nhiên, có một chiếc xe chậm rãi ngừng ở bên cạnh người cô. Ôn Noãn hơi hơi phe phẩy mi mắt, nước mưa làm tầm mắt của cô đều trở nên mơ hồ.

Cửa sổ xe buông xuống, đúng lúc xuất hiện âm thanh truyền đến: “Lên xe!”

Ôn Noãn theo bản năng liền kéo cửa xe ra, mặc kệ trên người ướt dầm dề, liền lên xe.

Long Kiêu sắc mặt có chút không tốt lắm, hắn chỉ là nhẹ liếc Ôn Noãn trên người ướt đẫm quần áo, “Mở máy sưởi lên.”

“Vâng!” Kỳ Phong lạnh nhạt lên tiếng lập tức mở máy sưởi, khởi động xe.

Ôn Noãn không hỏi Long Kiêu đi nơi nào, thậm chí, không để ý đến hắn. Long Kiêu không hề tức giận vì cô bỏ đi mà chỉ nhẹ nhàng cầm tây trang của mình khoác lên cơ thể nhỏ bé, lãnh lẽo của cô.