“Các vị à, các cổ phần của công ty đều có thể tăng trở lại...” Lục Tân Nguyên tầm mắt xẹt qua bọn họ, “Tan họp!”
Mọi người đứng dậy, đi theo Lục Tân Nguyên cùng nhau rời khỏi phòng họp. Khi ra đến bên ngoài liền gặp Minh Nhã, bọn họ sôi nổi nói chuyện, đi ra văn phòng chủ tịch.
“Sao bà lại ở đây?”
Lục Tân Nguyên nói, tiến lên cầm di động trên bàn làm việc, mở phần tin nhắn chưa đọc, liền không thấy tin nhắn của Ôn Noãn gửi đến mà buồn bực.
Hắn nhíu mày giữa, đôi mắt trải qua của năm tháng dần dần lộ ra sự tức giận.
Minh Nhã Nhàn nhìn ông ta với ánh mắt lạnh lùng, âm thầm cười lạnh, nhưng vẫn cố tỏ ra cao quý ưu nhã, lại không có biểu hiện gì, “Vừa lúc ở gần đây, nên muốn đến đây cùng nhau trở về.”
“Buổi tối tôi có hẹn đánh bài với mấy người bạn,” Lục Tân Nguyên nhìn về phía Minh Nhã Nhàn, “Tối hôm qua, không phải đã nói cho bà nghe rồi sao?”
“Phải không?” Minh Nhã Nhàn nhướng mày, có chút kinh ngạc, “Lúc ấy có lẽ do tôi mệt quá, nên không chú ý .”
Lục Tân Nguyên nhìn thời gian, “Bà đi về trước đi, tôi còn có chút việc vẫn chưa xử lý xong.”
“Được!” Minh Nhã Nhàn cười nói, “Ngày mai con gái chúng ta về nước, ông đừng vội mà quên mất……”
“Tôi biết rồi.” Lục Tân Nguyên nghĩ đến cô con gái ngoan ngoãn, lộ ra vẻ mặt tươi cười. Minh Nhã Nhàn cũng không nói gì nữa, lấy túi xách mà rời đi. Ra tới bên ngoài, bà ta đi đến bên quầy lễ tân, hỏi:
“Vừa rồi cô gái kia đến tìm Lục tổng, không cần ta chỉ đạo, ngươi cũng biết nên nói thế nào rồi chứ?”
“Phu nhân, tôi đã rõ!”
Lễn tân cười ra tiếng, trong lòng suy nghĩ: Cái người kia chắc hẳn là tình nhân được chủ tịch bên ngoài bao dưỡng rồi? Như thế cũng tốt, bị phu nhân bắt được vừa vặn……Không chừng chủ tịch liền không dám thu nhận nữ nhân kia nữa!
Minh Nhã Nhàn mới rời đi, điện thoại ở quầy lễ tân bỗng rung...
“Chủ tịch……”
“Ta mở cuộc họp, không có người tên Ôn Noãn đến tìm ư?”
Lễn tân vẻ mặt bình tĩnh, đáp: “Không có, thưa ngài!”
“Được!” Lục Tân Nguyên ngắt máy, để điện thoại xuống bàn. Hắn thuận thế ném cây bút trong tay, vẻ mặt uy nghiêm, bao phủ một tầng sương mù.
……
Buổi tối 7 giờ 50, Ôn Noãn đứng ở trước cửa ‘ Kim Say ’ , âm thầm lãnh trào tiến vào. Ôn Noãn cầm thẻ hội viên của Nghiêm Tư Ngâm vào bên trong, trực tiếp đi đến phòng 558. Âm thanh ồn ào mơ hồ truyền đến, Ôn Noãn nắm chặt tay, gõ phía sau cửa, ngay sau đó căn phòng được mở ra.
Bên trong ầm ĩ đột nhiên đình trệ, một đám người ầm ĩ vội nhìn về phía cửa, Ôn Noãn lạnh lùng nhìn chung quanh một vòng, không thấy Lục Tân Nguyên đến, chỉ thấy được Minh Nhã Nhàn.
“Mọi người cứ tiếp tục, tôi xin phép đi ra ngoài trước.” Minh Nhã Nhàn nhẹ giọng nói với những người xung quanh, người liền đứng dậy đã đi tới, thuận thế đóng cửa phòng.
Ôn Noãn liền áp nội tâm chán ghét, nâng nhẹ khóe miệng, “Tôi tìm……” Dừng một chút, “Tôi tìm Lục Tân Nguyên.”
"Không phải ngươi nói dù đánh chết,” Minh Nhã Nhàn vừa nghe, cười nhạo cô, “Cũng sẽ không tới tìm Tân Nguyên sao?”
Ôn Noãn âm thầm áp xuống khống chế lửa giận, trên mặt nỗ lực bình tĩnh nói: “Tôi như thế nào, có liên quan đến bà sao?”
Nói xong , cô lạnh lùng xoay người hướng tới phía trước, đi được vài bước, cầm di động gọi cho Lục Tân Nguyên.
Chính là, không có người tiếp.
Minh Nhã Nhàn cười lạnh, hiện tại ông ấy đang đánh bài, điện thoại không có tiếng trả lời.
“Ngươi đến tìm Tân Nguyên đòi tiền?”
Minh Nhã Nhàn đúng lúc truyền đến, bà ta cố ý đem hai chữ “Đòi tiền”nói nhấn mạnh. Ôn Noãn rũ tay, xoay người nhìn về phía Minh Nhã Nhàn.
Liền thấy Minh Nhã Nhàn gương mắt, lộ ra vẻ mặt trào phúng.
“Ngươi cho rằng, nhiều tiền như vậy…… Tân Nguyên sẽ cho ngươi?” Minh Nhã Nhàn lãnh trào nói, “Ngươi còn nhìn không ra sao? Mặc kệ là buổi chiều cho ngươi đi đến công ty, vẫn là tới nơi này, Tân Nguyên kỳ thật chính là làm cho ngươi biết khó mà lui……”
Ôn Noãn trên mặt dần dần tràn ra sự tức giận.
“Tiền của Lục gia ta, như thế nào mà lại cho một kẻ đê tiện như ngươi?” Minh Nhã Nhàn bộ mặt đột nhiên trở nên dữ tợn, “Ngươi tồn tại, đó chính là vết nhơ nhất trong cuộc đời của Tân Nguyên, chẳng lẽ ngươi không biết sao?”
“Bà câm miệng……” Ôn Noãn cắn răng, khẽ rít lên.
“Hừ!” Minh Nhã Nhàn hừ lạnh một tiếng, “Như thế nào, mẹ ngươi đến chuyện xấu hổ còn dám làm , sao không cho ta nói?”
Ôn Noãn tay càng ngày càng nắm chặt , phảng phất hơi thở khắc chế chính mình xúc động mà muốn đánh người.
“Ta nói cho ngươi biết, Tân Nguyên cho ngươi mặt mũi, không phiến toái tới ngươi...” Minh Nhã Nhàn lạnh mặt nói, “Còn tiền, Lục gia không bao giờ cho cái loại đê tiện như ngươi!”
Ôn Noãn trong ánh mắt đã nhảy cao không thể ngăn chặn lửa giận, liền tức giận một tiếng ‘ đê tiện ’ rơi xuống, cô giáng một cái tát xuống mặt bà ta.
“Bang!”
Minh Nhã Nhàn không nghĩ tới Ôn Noãn sẽ đánh bà ta mà trợn to mắt nhìn Ôn Noãn, “Ngươi dám đánh ta?”
“Minh Nhã Nhàn, bà cho rằng bà cao quý thực sự sao?” Ôn Noãn cắn răng cười lạnh nói, "Bất quá cũng chính là khoác sự cao quý giảo tạo mà thôi!”
Bị Ôn Noãn mắng như vậy, Minh Nhã Nhàn nào có thể chịu được?
“Ngươi cái này loại tiên nhân này…” Minh Nhã Nhàn nổi giận gầm lên một tiếng, dương tay, quả thực dùng toàn thân sức lực liền hướng tới Ôn Noãn mà đánh.
Ôn Noãn sao có thể để bà ta đánh tới?
Chỉ thấy cô lui về sau một bước, nhẹ nhàng tránh thoát……
Đáng tiếc, Minh Nhã Nhàn bởi vì sức lực dùng quá lớn, do lực quán tính, cả người liền hướng một bên quăng ra ngoài.
‘ phanh ’ một tiếng, Minh Nhã Nhàn bị chính sức lực của mình đυ.ng vào một bên tường, đau mặt mà vặn vẹo.
“Minh Nhã Nhàn, bà nói cho Lục Tân Nguyên, đây là lần đầu tiên tôi cầu xin ông ta , cũng là lần cuối cùng……” Ôn Noãn cười lạnh, cắn răng nói xong, lạnh nhạt thu hồi tầm mắt, xoay người cao ngạo bước chân rời đi.
Cô không nên đi tìm Lục Tân Nguyên, lại càng không nên hy vọng xa vời một tiếng ‘ ba ba ’, có thể hèn mọn đến vì muốn có tiền đổi thận cho Tiểu Du.
Bên ngoài không biết khi nào bắt đầu mưa, Ôn Noãn cảm thấy thật tệ hại.
Ân, nàng khổ sở, ôm mặt khóc.
Không có đánh xe, cũng mặc kệ hơi lạnh của không khí, Ôn Noãn cứ như vậy đi trên đường. Đột nhiên, chân Ôn Noãn không đứng dậy được, cô cúi đầu nhìn lại…… Liền thấy chính mình bị kẹt ở giày cao gót.
Nỗ lực rút ra, nhưng không rút ra được…… Lại dùng lực, vẫn vô dụng.
Khóe miệng câu lên tự giễu,
Mũi cô hơi chua xót, quật cường không để cho chính mình bi thương, chỉ là nghiêng đầu đến một bên muốn che dấu.
Có thân ảnh cao dài ngồi xổm xuống, ngón tay thon dài nhẹ nhàng cầm cổ chân cô, cả kinh hết sức, truyền đến giọng nói trầm thấp như đàn Cello.
“Giày cao gót, đúng là người phụ nữ kiêu ngạo……”
Long Kiêu lấy giày ra, nắm lấy chân mềm mại của Ôn Noãn, "Bên ngoài thì cao ngạo nóng nảy, sao bên trong lại yếu ớt đến vậy?”
Dứt lời, Long Kiêu chậm rãi ngẩng đầu, tầm mắt thâm thúy nhìn đối thượng.