“Hắn chờ tớ chịu thua, tớ liền giằng co với hắn.” Nghiêm Tư Ngâm khó thở nói.
Ôn Noãn có chút trầm tư suy nghĩ, mấy chục vạn không phải số lượng nhỏ, tiền của Tư Ngâm đang bị đóng lại , cô ấy công việc còn không có, phỏng chừng so với cô còn nghèo hơn.
Quả nhiên……
“Tiểu Noãn à, cậu xem hiện tại tớ không nhà để về, trên người liền trụ khách sạn tiền mặt đều không đủ……” Nghiêm Tư Ngâm vẻ mặt đưa đám, " Nếu cậu không thu lưu tớ thì tớ chỉ có thể đi cầu vượt bán nghệ.”
“Vậy cậu đi bán nghệ đi!” Ôn Noãn tức giận mắng câu, “Không phải cậu đang cầm chìa khóa nhà tớ sao không tự lăn qua đi?”
“Không phải đến nhà thì phải hỏi chủ nhà sao” Nghiêm Tư Ngâm liệt miệng nở nụ cười, “Bảo bối à, cậu vẫn chưa tan tầm sao?”
“Tớ tới bệnh viện xem Tiểu Du,” Ôn Noãn nói.
“Tiểu Du thế nào rồi?” Nghiêm Tư Ngâm hỏi.
“Vẫn bình thường”
Ôn Noãn không có nhiều lời, hiện giờ Tư Ngâm cũng không giúp được, thêm một người lo lắng, cũng không thay đổi được gì.
“Cậu về trước đi, đợi tớ đi mua cơm liền trở về.”
“Ok!” Nghiêm Tư Ngâm ở trong điện thoại hôn gió với cô xong mới treo điện thoại. Ôn Noãn tâm tình càng thêm trầm trọng, nhìn di động. Người bên cạnh, trừ Nghiêm Tư Ngâm, còn lại đều là đồng sự, lớn như vậy kim ngạch, ai cũng không đến giúp.
Di động hoạt động, động tác bỗng nhiên đình trệ, Ôn Noãn nhìn bị dấu ba chấm ở số điện thoại, đáy mắt xẹt qua một mạt phức tạp đau kịch liệt.
Tay cầm di động , không để ý nắm chặt chiếc điện thoại trong tay. Tiếng vang truyền đến, Ôn Noãn phảng phất muốn đem di động ném đi, cũng không biết qua bao lâu cô hít một hơi sâu.
Cắn chặt răng, ngón tay Ôn Noãn có chút run rẩy bấm dãy số kia, ngay sau đó đưa điện thoại di động đặt bên tai.
Cô chờ đợi âm thanh bên kia, trái tim Ôn Noãn không kịp khống chế rung lên.
“Uy?” giọng nói trầm thấp truyền đến sự lạnh nhạt.
“Tôi là Ôn Noãn……” Ôn Noãn cắn nha, có chút gian nan nói.
Đối diện với sự trầm mặc , âm thanh truyền đến giọng trầm thấp của Lục Tân Nguyên , “Có việc gì?”
Lạnh nhạt mà xa cách thanh âm xa lạ làm nhân tâm lạnh.
Ôn Noãn nắm chặt tay, “Tôi có truyện muốn nhờ ông?”
“Ôn Noãn, không phải ngươi nói, cho dù chết, cũng không cùng Lục Tân Nguyên ta có quan hệ sao?” Lục Tân Nguyên cười lạnh nói.
Ôn Noãn mí mắt run rẩy, trên mặt có hèn mọn. Cô muốn ngắt điện thoại nhưng đáng tiếc, ở tiền trước mặt, không cho phép!
Cô có thể ngạo mạn, nhưng cô không thể lấy mạng của Tiểu Du đem mà đùa giỡn được.
“Tôi cần 50 vạn……” Ôn Noãn cắn răng nói, “Ông có thể cho tôi mượn được không?”
Lục Tân Nguyên trầm mặc, nghe giọng hèn mọn của Ôn Noãn, rốt cuộc lãnh ngạo không đứng dậy, “Ngươi muốn nhiều như vậy tiền làm gì?”
“Ông không cần phải hỏi?”
“Ngươi nói chuyện với ta bằng thái độ này?” Lục Tân Nguyên cười lạnh, “Ôn Noãn, đừng nói ngươi là con gái của ta, là một người xạ lạ cũng không nên có thái độ như vậy.”
Ôn Noãn nhắm mắt, khóe miệng không khống chế mà run rẩy, “Vậy là ông không muốn cho mượn?”
Lục Tân Nguyên lại lần nữa trầm mặc, Ôn Noãn cũng không nói lời nào, chỉ là chờ.
Qua một hồi lâu, di động đầu kia truyền đến một câu “Buổi chiều ngày mai ta ở công ty, ngươi tới tìm ta” sau khi mói xong, điện thoại đã bị ngắt.
Ôn Noãn tự giễu cười, rũ mắt, đáy mắt có không che dấu được sự bi thương.
“Lục Tân Nguyên, tôi vốn không màng đến điều đó ... cho dù chết, tôi cũng sẽ không tìm đến ông!”
“Bang!”
Một cái tát rơi xuống, lộ ra ngoan tuyệt sắc bén, “Lục Tân Nguyên ta coi như không có đứa con gái như ngươi”
Mưa to liền rống giận tạo lên một khung cảnh bi thương đến đáng sợ, ướt thấu cả cơ thể đơn độc của Ôn Noãn.
Đó là lần đầu tiên cô bước vào biệt thự Lục gia , cũng là lần cuối cùng.
Ôn Noãn nghiêng đầu, hít sâu, dấu đi đáy mắt bi thương.
Cha sao, đó luôn là nhát dao đâm vào trái tim cô?
Cô tự giễu cười, xoay người đi về phía phòng bệnh.
……
“Kiêu thiếu,” Kỳ Phong vẻ mặt lạnh nhạt, âm thanh có phần cung kính, “Ôn tiểu thư trực tiếp muốn tìm người hiến thận.”
Long Kiêu đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn xuống thành phố nhộn nhịp, ánh mắt thâm sâu dừng lại.
“Làm chi phí ghép thận yêu cầu ba mươi năm vạn, phí giải phẫu cùng phí trị liệu kế tiếp, chỉ sợ cũng không phải ít……” Kỳ Phong tiếp tục nói.
Long Kiêu hơi thu liễm ánh mắt, “Nghiêm gia bên kia nói như thế nào?”
“Đã tìm cớ, đem tài khoản của Nghiêm Tư Ngâm đóng băng lại.” Kỳ Phong nhìn sườn mặt Long Kiêu, trên mặt trước sau không có biểu tình.
Góc mặt có chút rõ ràng, trên mặt có cảm xúc nhàn nhạt xẹt qua, đôi mắt chim ưng khẽ híp lại để lộ ra sự bễ nghễ.
“Có thể có được số tiền lớn như vậy ?” Long Kiêu khẽ mở môi mỏng, âm thanh lộ ra một tia lười biếng trầm thấp, “Cũng chỉ có Nghiêm Tư Ngâm.”
Dừng một chút, khóe miệng một bên của hắn câu mạt cười.
Ôn Noãn, em thật sự trốn thoát được khỏi tay tôi.
Trừ bỏ tôi, ai cũng không thể giúp em!
……
Ngày hôm sau, trời âm u, toàn bộ không khí, đều tỏa ra hơi thở lạnh lẽo.
Ôn Noãn nghĩ nếu Tư Ngâm cùng ba của cô ở trong điện thoại đã không còn giận nhau nữa, cha con họ vô cùng tình cảm khiến cô có cái cảm giác tủi thân.
Thay xong quần áo, Ôn Noãn đi đến tập đoàn Lục thị .
“Chị à, tôi đến để tìm Lục tổng… Ngày hôm qua, tôi và ngài ấy đã hẹn trước vào buổi chiều hôm nay.”
“Xin hỏi cô là?” Lễ tân cẩn thận cười, hỏi.
“Ôn Noãn!”
“Được, cô chờ ở đây một lát……”
Lễ tân liền gọi điện cho trợ lý chủ tịch. Ôn Noãn chờ đợi, tầm mắt theo bản năng nhìn chung quanh một vòng, đáy mắt sâu lộ ra một tia trào phúng.
“Ôn tiểu thư,” lễ tân mỉm cười ngắt máy nói với cô, “Lục tổng chiều nay tham gia hội nghị không có tới công ty.”
Nói xong, cô đem ghi chú giao cho Ôn Noãn.
“Lục tổng buổi chiều sẽ ở chỗ này,” lễn tân nói, “Ngài ấy nói, nếu cô đã tới, thì đến nơi này tìm ngài ấy…”
Ôn Noãn nhíu mi, trên mặt tờ ghi chú viết ‘ Kim Say phòng 558"!
Âm thầm cười lạnh, Ôn Noãn không nói gì, cầm tờ ghi chú rời đi……
Ra khỏi tập đoàn Lục thị, Ôn Noãn liền nhắc tin cho Lục Tân Nguyên : Hy vọng ông sẽ chờ , Nếu ông thật sự không nghĩ cho tôi vay tiền, có thể nói thẳng!
Di động ở bàn làm việc bỗng phát ra tiếng động, người đàn bà mặc váy đến đầu gối, mắt hướng tới phòng họp, ngay sau đó đi đến. Nhìn thấy có tin nhắn,, liền cười lạnh, bình bĩnh xóa bỏ.
Ôn Noãn, tiền của Lục gia, làm sao có thể vô duyên vô cớ cho loại tiện nhân nhà ngươi cơ chứ?!
Bà ta hừ một tiếng, để điện thoại lại chỗ cũ, liền xoay người rời đi.